Ăn tối xong,  lẽ là do men rượu bắt đầu ngấm,  choáng váng đến mức  cũng  vững.
Tống Kỷ Dương đưa  về căn hộ của .
Trên đường ,    đều khó chịu, miệng thì cứ  ngừng lải nhải, chuyển thẳng sang chế độ “tăng động”.
Những chuyện vớ vẩn,  đầu  đuôi,  đều tuôn hết .
Lúc loạng choạng đến  nhà ,  níu lấy áo , hỏi:
“Tại   là em?” — đầu óc     mất kiểm soát, nghĩ gì là  nấy.
“Sao   thể là em?” — ánh mắt, chân mày của   , khẽ nhướn lên.
  , nước mắt cứ thế trào .
 thậm chí còn  hiểu tại    .   vẫn cảm thấy, một  ưu tú như ,   thích… lẽ   nên là .
Thấy  ,  hình như  hoảng, bước  gần ôm   lòng, chậm rãi lên tiếng.
Anh ,   chỉ gặp  một  — suốt cả năm ngoái, vì đề tài nghiên cứu, ngày nào  cũng ở thư viện,   thấy  vô  .
Lần  cho  mượn ô,    tên, chỉ là   để ý.
Từ đó,  nhớ kỹ . Anh thấy  ngày nào cũng  cạnh một nam sinh, rụt rè, cẩn trọng nhưng ánh mắt luôn lấp lánh niềm vui.
Dù nam sinh  chẳng mấy để tâm, nhưng  vẫn cứ kiên trì,   mỏi.
Lâu dần,  thấy   chút đáng thương… và cũng  chút xót xa.
Sau đó là  gặp trong trò chơi thoát hiểm —  khi đó chỉ   NPC giúp bạn,  ngờ  gặp , còn  Từ Lâm đẩy thẳng  lòng .
Suốt ngần  thời gian, bao nhiêu  chạm mặt,  mà   từng nhớ   lấy một .
Giọng   phần trầm xuống,    gì thêm. Trước khi ngủ  , câu cuối cùng    là:
“Trong những năm tháng Tống Hoa Hoa mải miết chạy theo Từ Lâm,  từng vô   gặp Tống Kỷ Dương… nhưng khi đó, trong mắt Hoa Hoa, chỉ  mỗi Từ Lâm.”
Một tuần ,  và Tống Kỷ Dương ở bên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ban-trai-npc-cua-toi/chuong-12-nguoi-toi-tung-cho-nguoi-dang-doi-toi.html.]
Là  chủ động. Tin nhắn gửi   bao lâu thì   nhắn : “Rút  nhanh!”
Tim  khựng một nhịp,  lập tức nhận thêm một tin nữa:
“Để  .”
Trà Đá Dịch Quán
Ngày hôm , Tống Kỷ Dương đăng ảnh lên vòng bạn bè.
“Đổ .”
Hình kèm là một chậu hoa nhỏ trong phòng thí nghiệm của .
  mãi mới hiểu  ngụ ý,  nhạo  trẻ con.
Thật    vui.
Trước đây, điều  mong mỏi nhất là  xuất hiện trong vòng bạn bè của Từ Lâm.
Không ngờ,  xuất hiện trong vòng bạn bè của      — còn , thì  hiện diện trong vòng bạn bè của một  khác.
Tống Kỷ Dương đưa đôi tay lạnh ngắt của  đặt  lòng bàn tay  để sưởi, còn mạnh miệng cãi là   hề trẻ con.
Bên đường là xe bán khoai nướng và hạt dẻ xào, hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp nơi.
 , hồi    giảng bài, cứ nghĩ  là  lạnh lùng,  ngờ   .
Anh chỉ ,  đáp.
Nếu     tận mắt chứng kiến cảnh   chút lưu tình, lý lẽ rành mạch bác bỏ  bộ kết luận thực nghiệm của các bạn học khác, thì  sẽ mãi nghĩ  là một  dễ  chuyện.
Hôm đó  đến phòng thí nghiệm đưa đồ ăn cho , đúng lúc bắt gặp cảnh tượng  —   chỉ lập luận rõ ràng mà còn mang theo chút giận dữ,  vẻ như thí nghiệm của   ai đó  hỏng.
  dọa sợ, đó là  đầu tiên  thấy  nổi giận.
Sau   nhắc  chuyện đó,  luôn cảm thấy áy náy.  hỏi,     như  với em ?
Anh  cúi , véo nhẹ má , giọng điệu tự nhiên:
“Em  giống thế. Nhìn thấy em…  chỉ   với em thôi.”