mỉm , chỉ tay lưng :
“À, thành ý thì đấy. Anh thử đầu mà xem.”
sớm tung tin “ trúng 300 triệu đến lĩnh thưởng hôm nay”, và tất nhiên — phóng viên, sếp cũ, họ hàng nhà đều kéo tới đông như trẩy hội.
Sắc mặt Thẩm Lâm lập tức trắng bệch:
“Cô… cô gọi bọn họ đến gì!?”
Sếp cũ của lao đến, mặt hớn hở như trúng mánh:
“Ba triệu của nhớ trả nhé. À, hợp đồng đầu tư cũng mang sẵn đây!”
Đám họ hàng chen chúc , mồm năm miệng mười:
“Hôm nay mà trả thì khỏi về!”
“Không cho chúng xài tiền, thì cũng đừng mong yên mà xài!”
Một nhân viên ngân hàng cũng chui , tươi rói:
“Anh Thẩm, khoản vay tuần chắc hôm nay trả nhỉ?”
Rồi đám từ sòng bạc mặt hầm hầm tiến lên, túm cổ áo :
“Tao mặc kệ mày nợ ai, trả tao thì hôm nay tao bẻ gãy chân mày.”
【Trời đất ơi, nửa cái trung tâm lĩnh thưởng chủ nợ của nam chính!】
【Ba trăm triệu thấy mà nợ ngập đầu luôn !】
Thẩm Lâm hoa mắt, suýt ngất, may mà bọn giang hồ bóp nhân trung kéo tỉnh.
Tên cầm đầu kéo cổ áo , đè xuống mặt nhân viên lĩnh thưởng:
“Mau lĩnh tiền! Hắn trúng 300 triệu đấy!”
Nhân viên run rẩy:
“Dạ… cần gọi công an ạ?”
bên cạnh bật :
“Thẩm Lâm, hôm qua còn vung tiền như đại gia mà? Sao giờ giống ăn xin thế ?”
Hắn c.ắ.n răng, gào lên:
“Buông ! Lĩnh xong trả! Một ván là gỡ hết!”
Chu Thanh Thanh nắm tay , giọng run run mà vẫn ngu :
“Còn em nữa! Em mời đại sư , chắc chắn thắng!”
khẽ lắc đầu. là bệnh cờ b.ạ.c t.h.u.ố.c nào cứu nổi.
Thẩm Lâm đập tờ vé xuống bàn:
“Lĩnh thưởng !”
Đám họ hàng rạo rực, Chu Thanh Thanh mắt long lanh, mười ngón tay siết c.h.ặ.t t.a.y :
“Chồng , sắp giàu !”
Phóng viên chen lên, còn mở livestream:
“Mọi ơi! Đây là trúng 300 triệu! Giờ lĩnh thưởng đây!!”
Tất cả đều nín thở, nhân viên cẩn thận kiểm tra vé.
Rồi đó ngẩng lên, cau mày:
“Anh ơi… tấm vé trúng ạ.”
Cả khán phòng im bặt.
Một giây — hỗn loạn bùng nổ.
Đám giang hồ gầm lên:
“Cái gì!? Mày dám chơi tụi tao !?”
Thẩm Lâm run rẩy, gào khàn giọng:
“Không thể nào! Đây là dãy trúng mà! Anh kỹ !!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ban-trai-trom-nham-ve-so-trung-thuong-cua-toi/5.html.]
Nhân viên nhăn nhó:
“ là dãy trúng thưởng, nhưng đây là vé của kỳ . Anh thể dùng vé cũ lĩnh thưởng kỳ .”
【Kỳ !?】
【Trời ơi, chẳng lẽ lấy nhầm vé thật !?】
Chân Thẩm Lâm mềm nhũn, ngã bật ngửa , may mà đỡ kịp, nếu chắc giờ cái đầu in nguyên hình xuống sàn.
Hắn dụi mắt liên tục, mặt trắng bệch, miệng lắp bắp:
“Không thể nào… thể trúng ! kiểm tra kỹ mà…”
Nhân viên chỉ lạnh nhạt lắc đầu:
“Xin , thưa , trúng thưởng.”
Một giọng khúc khích vang lên từ chỗ livestream:
“Các bạn ơi, hóa nãy giờ chúng xem nhầm ! Người trúng nha!”
Ngay lập tức, phòng bình luận nổ tung tiếng .
“Không trúng mà diễn trò ầm trời thế ? Còn kéo cả đoàn đến xem bẽ mặt, đúng là hiếm thấy.”
“Chắc tưởng là đại gia vung tiền như nước, giờ thì sạch túi luôn!”
“Đừng tắt, coi tiếp cảnh t.h.ả.m nữa cơ!”
một bên, tít mắt xem kịch, còn Thẩm Lâm thì phắt , mắt long lên sòng sọc .
“Vé !? Cô giấu tờ trúng thưởng ở đúng !? Nhất định cô giấu nó!!”
Tờ vé thật đang yên trong túi , nhưng chỉ nhún vai, vẻ vô tội:
“Ơ, lạ nhỉ? Vé là do tự chôm ngay khi tra xong kết quả mà. còn chẳng giờ nó trôi .”
Lời dứt, cả đám xung quanh đồng loạt sang bằng ánh mắt khinh bỉ — cái kiểu “đồ mất nết còn vu oan”.
Thẩm Lâm chẳng buồn giữ mặt mũi nữa, hai mắt đỏ rực, túm chặt cổ tay , nghiến răng hét lên:
“Là cô mua! Cô nó ở ! Đưa cho ! Mau đưa cho !!!”
“Biên Nguyệt, tờ vé đó là mạng sống của !!”
rút tay , nhạt:
“Xin nha, mạng của đáng giá thế thì giữ kỹ . rảnh cứu rác.”
Lời dứt, đám dân cờ b.ạ.c hiểu vấn đề — tiền.
Cả nhóm như bầy sói đói lâu ngày, lập tức lao .
Gã cầm đầu nện một cú thẳng mặt Thẩm Lâm, rít lên:
“Mẹ kiếp, trả tiền!! Mày dám lừa tụi tao hả!? Hôm nay mà tiền, tao cho mày viện luôn!”
Đám họ hàng nhà — mấy ban nãy còn đòi chia phần — giờ khoái trá như xem tấu hài miễn phí.
Mợ la toáng lên:
“Đáng đời! Từ nhỏ tới giờ cái thằng khốn chỉ giỏi lừa lấy tiền! Cho nó ăn đòn !”
“Đánh c.h.ế.t nó! Đánh c.h.ế.t nó !!”
Thẩm Lâm đ.ấ.m ngã dúi dụi, mấy cú giáng xuống đầu “bịch bịch” mà tai.
Cảnh tượng loạn như chợ vỡ, tiếng gào, tiếng livestream réo rắt, ai cũng hăng m.á.u xem kịch.
Một dòng bình luận chợt bật :
【Ủa nữ chính ??】
ngoái đầu — và thấy ngay con nhỏ Chu Thanh Thanh, từng si mê đến mức mù quáng, đang lom khom tìm đường chuồn.
liền cất giọng rõ to, ngọt như rót mật mà chua như chanh:
“Ơ kìa Chu Thanh Thanh! Chồng cô sắp đ.á.n.h c.h.ế.t kìa, cô chạy thế?”
Cả đám cùng .
Chu Thanh Thanh cứng đờ, mặt cắt còn giọt máu.
Một tên chủ nợ quát to:
“Con khốn! Suýt nữa thì quên mất mày! Còn dám trốn hả!?”