Gần đây, Tần Dư thường xuyên bực bội một cách khó hiểu.   rõ    .  thử chọc chọc hai cái, thấy    phản ứng thì thôi, đành lo việc của .
 
Rất nhanh  đến lúc tan học. Khi  thu dọn xong, ngẩng đầu lên thì thấy Tần Dư  đeo balô,  ở cửa lớp. Cậu   ngay ngưỡng cửa, ánh hoàng hôn đổ nghiêng lên gương mặt nghiêng nghiêng.
 
    đang chờ .  vội vàng thu dọn nhanh hơn, nghĩ bụng  ngoài  sẽ hỏi thử vì  hôm nay    giận.
 
 đúng lúc đó, gương mặt Dương Thâm đột ngột chồm   mặt,   giật b.ắ.n cả .
 
“Lại  gì nữa đây?”  cau mày   .
 
Dương Thâm tiện tay ném cho  một chùm chìa khóa:
 
“Mẹ  gọi điện chẳng ai , bảo  nhắn: tuần   qua nhà  ở, bố    việc.”
 
 hít sâu một :
 
“ ở nhà gọi đồ ăn   chắc?”
 
Ngẩng đầu lên, thì Tần Dư  biến mất.
 
 bực bội vò đầu, chạy  ngoài tìm, phát hiện     .
 
Đại khái  cũng hiểu vì  Tần Dư tức giận. Cậu  hình như đối với   một loại chiếm hữu đặc biệt. Cái cảm giác   giống tình yêu, mà giống như một món đồ chơi  thích, tuyệt đối  cho phép ai khác dòm ngó.
 
  chuyện với bạn bàn ,   cũng giận.   chuyện với Dương Thâm,    tức càng thêm tức.
 
Thế nhưng  chẳng thấy   vô lý tí nào, ngược  còn cảm thấy cực kỳ dễ thương.
 
Suy cho cùng, chiếm hữu   chính là khởi đầu của từ thích ?
7.
 đá đá bước chân, chán chường lê về nhà. Gần đây   xe nhà Tần Dư đưa về quen , giờ đột ngột   bộ như  khi, chân còn  cọ rát đau.
 
Sau lưng truyền đến mấy tiếng sột soạt,    thì chẳng thấy gì.  xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà:
“Chẳng lẽ  mấy tên lưu manh bám theo ?”
 
   thêm mấy bước,  lưng vẫn  tiếng bước chân khe khẽ.  bất ngờ  đầu, bắt gặp dáng  cứng ngắc của Tần Dư, trong mắt thoáng hiện lên một ý .  xoay  chạy về phía .
 
Tần Dư  nguyên chỗ, dường như  rời , nhưng cuối cùng vì lúng túng quá nên đành khựng . CPU của   như sắp cháy.
 
“Tần Dư,  theo dõi  ?”
 
Ánh mắt  lướt qua mặt , nhạt nhẽo dời sang chỗ khác, chậm rãi bước song song bên cạnh, chẳng  gì.
 
“Xe nhà  ?”
“Đưa chị  về .”
“Thế    về luôn?”
 
Cậu  im thin thít.
 
  tít mắt, ghé sát:
“Có    nỡ xa  ?”
 
Tần Dư  đáp, bước chân  loạng choạng, suýt nữa  câu trêu chọc của   ngã.
 
“Nhà  nhà rộng lắm phòng lắm đó.”
 
 cứ ríu rít suốt dọc đường, đến  lầu thì Tần Dư đột nhiên mở miệng:
“Qua nhà  ở .”
 
 ngẩn , trố mắt  :
“Cậu  gì cơ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ban-trai-tu-ky-cua-toi-sieu-ngoan/chuong-4.html.]
Trong đôi mắt  dường như ẩn chứa cả bầu trời , chăm chú  ,  lặp   hai.
 
 lập tức hiểu  — thì     lúc Dương Thâm bảo bố    công tác,   ở tạm nhà   mấy hôm.
 
 bật :
“ sẽ  sang nhà   ở .”
 
Sắc mặt Tần Dư như dịu , khẽ gật đầu:
“Ừ.”
 
 đá viên sỏi  chân:
“Tần Dư, … thích   ?”
 
Thoáng chốc, vẻ hoảng loạn lướt qua mặt . Mái tóc rối rủ che khuất biểu cảm. Cậu cúi đầu quá nhanh, khiến  chẳng kịp  rõ.  coi như chỉ đang trêu chọc,  hì hì, vẫy tay:
 
“Được ,  mau về . Được đại thiếu gia đưa về tận cửa, đúng là vinh hạnh thật.”
 
Nhìn bóng lưng Tần Dư dần biến mất,    định bước lên lầu.
 
Không ngờ  đụng ngay bố   tới,   giật bắn:
“Bố     công tác  ?”
 
Mặt    khó coi:
“Bà ngoại con bệnh nặng. Mẹ  xin phép nghỉ học cho con với thầy chủ nhiệm. Dù  chỉ còn một tuần nữa là nghỉ hè,   luôn về chỗ bà ngoại.”
 
Nhà ngoại ở khá xa, đồng nghĩa sáng mai   thể tới trường.  lôi điện thoại nhắn cho Tần Dư,  theo bố  về quê.
 
Đêm khuya,  cầm điện thoại trượt màn hình, vẫn chẳng thấy hồi âm nào của .  cau mày lướt  đoạn trò chuyện:
“Không   còn giận chứ?”
 
Trong làng sóng yếu, tất cả tin nhắn  gửi đều hiện chấm than đỏ. Loay hoay tới tận khuya, cũng chỉ gửi  ba tin, mà Tần Du vẫn chẳng trả lời.  thở dài, vứt điện thoại sang một bên.
 
 đến đêm thứ ba, khi đêm tối tĩnh lặng, cửa sổ  bỗng  một viên đá nhỏ gõ “cạch”.
 
 sững , theo bản năng bước  bệ cửa, đôi mắt mở to —  ánh trăng, một thiếu niên gầy gò lạnh lùng  đó. Ánh bạc phủ lên  , kéo dài chiếc bóng thon dài  mặt đất.
 
 mặc nguyên váy ngủ, lao xuống lầu.
 
Tần Dư  bên bãi cỏ dại,  tay  muỗi đốt mấy nốt đỏ, thỉnh thoảng đưa tay gãi, trông như một con rối tinh xảo.
 
 buồn :
“Sao   tới đây?”
 
 vốn  mong  trả lời.     thẳng  mắt , nghiêm túc :
“Liên lạc   với .”
 
 ngẩn ngơ:
“  gửi tin nhắn cho  mà?”
“Điện thoại mất .”
 
Cậu mím môi, trong mắt thoáng hiện nét hối hận:
“Hôm đưa  về,  kẻ gian móc mất.”
 
 bật , chắc là  đầu tiên vị đại thiếu gia   bộ về đêm, kết quả   móc túi.
 
“Thế   tìm  chỗ ?”
“Hỏi bạn .”
 
 thấy lạ,  như Tần Dư mà cũng chịu  dò hỏi ư? Càng nghĩ càng buồn , khóe mắt đều vương ánh sáng lấp lánh của nụ .
 
Bị  , Tần Dư lộ  vẻ bực bội.