Thẩm Khanh Khanh "phì" một tiếng đổ lòng Cố Bắc Diệp! Diệp Noãn lúc mới sực tỉnh nhận Cố Bắc Diệp trêu chọc!
Cô gái nhỏ giận dỗi, chống nạnh chỉ Cố Bắc Diệp: "Cố Bắc Diệp! Anh mới là Husky! Cả nhà đều là Husky!"
Thẩm Khanh Khanh vội vàng đến giảng hòa, qua một hồi lâu!
Ba trong gian mở kênh khứ hồi trực tiếp trở về Cô Sơn Càn Đô!
Vừa đặt chân xuống đất, ba rơi một đống tuyết! Diệp Noãn cố gắng dậy nhưng lún sâu hơn! Thẩm Khanh Khanh tình hình mắt càng lo lắng hơn cho chân núi!
Tuyết Cô Sơn cao gần đến eo ! Vậy thì tuyết trong và ngoài thành Càn Đô sẽ là cảnh tượng đáng sợ đến nhường nào?
Diệp Noãn cũng thảm họa tuyết cho kinh ngạc! Trận tuyết cô từng trải qua ở hiện đại cũng bằng một phần mười của nơi ! Ồ! Phải ! Đây là thời Dân Quốc chứ hiện đại!
May mắn cô sinh trong một thời đại chiến tranh, nhân dân đoàn kết!
Thẩm Khanh Khanh dám chậm trễ, trực tiếp đưa Cố Bắc Diệp và Diệp Noãn gian! Lần ba mỗi lái một chiếc xe ủi tuyết!
Tại ba Thẩm Khanh Khanh, Cố Bắc Diệp, Diệp Noãn lái xe ủi tuyết? Đáp: Được dạy!
Sau khi xuất hiện trở ! Ba lái xe ủi tuyết tiến về phía ngoại thành Càn Đô...
Với sự giúp đỡ của xe ủi tuyết, ba vùng đất hoang trống trải như đường bằng phẳng!
Xe ủi tuyết trực tiếp dọn một con đường rộng 3 mét!
Thẩm Khanh Khanh đầu, Cố Bắc Diệp và Diệp Noãn theo ! Hai bên đường ngừng b.ắ.n những khối tuyết từ xe ủi tuyết rơi xuống!
Ba lái ba chiếc xe ủi tuyết hùng dũng tiến gần đến ngoại thành Càn Đô, dọc đường những dân ngoại thành thấy tiếng gầm rú của xe ủi tuyết đều chúi cửa sổ nhà xem cảnh tượng hùng vĩ !
Có một đứa trẻ ông nội bế, thấy cảnh tượng liền mở miệng : "Ông ơi! Cái gì thế ạ? Sao nó ăn tuyết ạ? Tuyết ngon lắm ?"
Nói xong nó theo bản năng nuốt nước bọt, ông lão xoa xoa mũi đứa cháu trai nhỏ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bao-cao-tieu-phu-nhan-thieu-soai-co-doc-tam-thuat/chuong-116-khi-nao-thi-den-luot-toi-day-12.html.]
Quay đầu nhà trong nhà : "Bên ngoài đúng là một con quái vật kỳ lạ! Nó chạy cũng nhanh lắm! Và đúng là nó đang ăn tuyết thật!"
Bà lão của ông cụ : "Quái vật thì quái vật ! Nó thích ăn tuyết thì cứ ăn cho , nhất là ăn sạch sành sanh hết tuyết ! Như thì dân mới đường sống! Nếu nó thật sự ăn hết ! Đừng là quái vật! Người dân thể thờ nó như thần cũng !"
Ông lão lo lắng bà lão: "Bà đúng là vô tư quá! Bà nghĩ nếu nó ăn hết tuyết đói thì ? Có khi nào nó ăn thịt ? Hơn nữa nó to như , nếu thật sự ăn thịt thì ai mà cản nổi?"
Con trai và con dâu của ông lão giật : "Cha! Cha quá đó! Có đáng sợ đến ạ?"
Ông lão cũng trả lời con trai và con dâu ! Chỉ đưa tay xoa xoa đầu đứa cháu trai nhỏ! Hai ông cháu tiếp tục tình hình bên ngoài...
Ba Cố Bắc Diệp lái xe ủi tuyết trực tiếp tiến thành Càn Đô. Tình hình trong thành tương đối khá hơn so với ngoại thành! Tuyết tích tụ quá dày, ba vẫn lái xe ủi tuyết dọn thông vài con đường chính!
Vài con đường chính thông, dần dần ít buôn bán xem náo nhiệt!
Chẳng mấy chốc đường phố trở nên náo nhiệt! Nhiều dân mặc áo bông dày cộm ngoài thấy ba chiếc xe ủi tuyết đang đậu ở cuối phố!
Họ tò mò và chút sợ hãi ngắm! Một đứa trẻ non nớt sợ gì chạy lên xem con quái vật khổng lồ , nhưng đều bố giữ c.h.ặ.t t.a.y chân! Chỉ thể mắt tròn xoe chằm chằm chiếc xe ủi tuyết ở cuối phố...
Định về nhà báo bình an, Cố Bắc Diệp quyết định về phủ Cố xem ! Dù bây giờ tuyết ngừng rơi! Ngày mai dọn dẹp các con hẻm cũng !
Thẩm Khanh Khanh cũng đồng tình với ý kiến của Cố Bắc Diệp! Các con hẻm nhiều ! Cứ xem tình hình tuyết tính !
Khi mấy Cố Bắc Diệp xuống xe ủi tuyết! Người dân ven đường nhận Cố Bắc Diệp!
"Thiếu soái Cố? Đó là Thiếu soái Cố ?"
"Hình như là ?"
"Thiếu soái Cố? Đó chính là Thiếu soái Cố!"
"Thiếu soái Cố!"
"Thiếu soái Cố!"