Trương Hùng đất thở hổn hển: “Mẹ kiếp! Cuối cùng cũng ! Đây là cái trận pháp quỷ quái gì thế !”
Cát Nhị vỗ n.g.ự.c : “Lưu Đại ! Cậu giảm cân thôi! Chậm một chút nữa là ở trong trận pháp một đấy!”
Lưu Đại tức giận giơ tay vỗ mạnh một cái n.g.ự.c Cát Nhị: “Cậu còn dám ! Là tìm trận nhãn, mới mở đường thoát hiểm đấy! Đại ca là đúng , vì là đại ca của chúng !”
“Cậu dựa mà thứ hai, đóng góp gì ? Cậu ở trong trận pháp tác dụng gì cả? Cậu chỉ trốn lưng đại ca nịnh bợ! Bây giờ còn dám chỉ trích ân nhân đưa thoát khỏi trận pháp !”
“Cậu kiếp tin đổi vị trí trận nhãn một nữa, quăng trong đó ! Để một nếm thử mùi vị tuyệt vọng đó!”
Cát Nhị sợ hãi vội vàng ngậm miệng… đầu lắc như trống bỏi!
Trương Hùng ho khan một tiếng: “Thôi ! Đều là một nhà đừng cho chuyện quá căng thẳng! Lưu Đại, hồi phục ? Xem xem đây là ?”
Lưu Đại xong, tự điều chỉnh cảm xúc, từ từ dậy: “Đại ca! Chúng quả nhiên vẫn còn ở trung tâm khu mộ táng!”
Trương Hùng cũng dậy, tình hình xung quanh: “Chết tiệt! Hóa chúng vật lộn cả một đêm cộng thêm cả buổi sáng mà chỉ loanh quanh tại chỗ thôi !”
Cát Nhị dậy đó : ‘Hừ! Lưu Đại, thì thích nhận công lao, đây cho một cơ hội!’
“Đại ca! Đã Lưu Đại thể tìm vị trí trận nhãn! Chắc hẳn cũng thể tìm cửa lớn của cổ mộ! Để Lưu Đại tìm tiếp !”
Lưu Đại xong thì đơ tại chỗ: ‘Chết tiệt! Vừa nãy khỏi trận pháp là mèo mù vớ chuột c.h.ế.t ! Bây giờ bảo tìm cửa mộ huyệt kiểu gì đây!’
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bao-cao-tieu-phu-nhan-thieu-soai-co-doc-tam-thuat/chuong-72-day-la-tinh-huong-gi-12.html.]
Lưu Đại định giải thích, đầu thì thấy bên phía bia mộ trống hai đội quân, phía đội quân hai thanh niên mặc quân phục quân quan ‘Trời ơi! Hai đội quân đến từ lúc nào ! Trận thế lớn như , thấy một tiếng động nào chứ?’
Lưu Đại giơ tay dụi dụi mắt, cuối cùng xác định hoa mắt, vội vàng gọi Trương Hùng và Cát Nhị!
“Đại ca! Cát Nhị, đằng hai !”
Trương Hùng và Cát Nhị đầu cũng đồng loạt về phía hai đội quân xếp hàng song song phía , cũng đồng loạt ngẩn !
Trương Hùng lấy hết dũng khí bước lên mấy bước hỏi: “Tại hạ Trương Hùng, xin chào các quân gia!”
Cát Nhị và Lưu Đại cũng nhanh chóng bước lên mấy bước, cung kính chắp tay: “Chào các quân gia!”
Từ Phàm nhanh hơn Ngô Thần một bước mở miệng : “ là Từ Phàm, đây là Ngô thiếu soái của Ngô gia, ba là ai? Đến đây gì? Sao ở chỗ ?”
Trương Hùng Ngô gia Ngô thiếu soái, đó là chủ của bọn họ ? Vậy thì là nhà ! Lập tức thần sắc thả lỏng hơn nhiều!
“Lưu Đại, Cát Nhị, mau qua đây mắt hai vị thiếu soái!”
Lưu Đại và Cát Nhị mắt , liền bái kiến Từ Phàm và Ngô Thần!
Trương Hùng lập tức tuôn một tràng than phiền với Ngô Thần: “Thiếu soái ! Anh với đại soái ! Phái thêm đến giúp ba em chúng với!”
“Gần cổ mộ mà trận pháp, chúng từ chiều qua đến chạm trận nhãn để ngoài thì cứ loanh quanh tại chỗ! Dù thế nào cũng !”
“Bảo đại soái cho ba em chúng một Kỳ môn bát quái! Như phá trận pháp là thể mộ tìm báu vật !”