Sáng sớm hôm !
Cung Bình Nhất Xuyên đánh thức bởi mùi thơm nồng nàn của cơm!
Xoa xoa cái bụng đói, khoác vội áo ngoài, đang định khỏi phòng thì cửa phòng ngủ gõ.
“Anh trai lớn ơi thức dậy ạ! Mẹ cơm xong !” Tiểu Hồ Hỉ cẩn thận áp tai cửa lắng động tĩnh bên trong! Cung Bình Nhất Xuyên kéo chốt cửa, Tiểu Hồ Hỉ đổ nhào về phía . Cung Bình Nhất Xuyên nhanh tay đỡ lấy Tiểu Hồ Hỉ!
“Cẩn thận!”
Tiểu Hồ Hỉ vững, ngoan ngoãn cúi : “Cảm ơn trai lớn cứu mạng! Tiểu Hồ Hỉ gì báo đáp, nguyện lấy báo đáp!”
Hồ Tam bưng cháo ngoài, thấy câu của em gái , suýt chút nữa ném luôn bát cháo tay !
“Tiểu Hồ Hỉ! Con nha đầu thối tha ! Con xem thoại bản ! Sau tránh xa mấy cái thoại bản đó ! Không thể để hư hỏng ! Tiên sinh! Chào buổi sáng! Mời mau ăn sáng ạ!”
Hồ Tam vội vàng đặt bát cháo xuống, ôm Tiểu Hồ Hỉ trực tiếp trong phòng.
Hồ Đại Nương cũng bước từ nhà bếp: “Tiên sinh đừng bận tâm ạ! Con nha đầu và nó chiều hư !”
Cung Bình Nhất Xuyên mỉm : “Không ạ! Tiểu Hồ Hỉ đáng yêu! Đại nương! Cảm ơn hai cho tá túc đêm qua ạ!”
Hồ Đại Nương đẩy bát về phía Cung Bình Nhất Xuyên: “Nói gì chứ! Ai ngoài mà chẳng lúc khó khăn! Nào ! Dùng bữa sáng ạ! Hồ Tam, dắt Hồ Hỉ ăn cơm thôi!”
Hồ Tam mới dắt Tiểu Hồ Hỉ đang nhõng nhẽo . Vẫn là Tiểu Hồ Hỉ và Hồ Đại Nương ăn chung một bát, Hồ Tam một bát, Cung Bình Nhất Xuyên một bát!
Thế nhưng trong bữa ăn, Tiểu Hồ Hỉ cứ chốc chốc Cung Bình Nhất Xuyên một cái, chốc chốc một cái! Khiến Cung Bình Nhất Xuyên bất đắc dĩ đặt bát xuống!
“Tiểu Hồ Hỉ, cháu chuyện gì ?”
Tiểu Hồ Hỉ đặt nửa cái bánh ngô tay xuống, dậy từ ghế đẩu nhỏ đến mặt Cung Bình Nhất Xuyên, nghiêm túc : “Anh trai lớn, đợi Tiểu Hồ Hỉ ạ?”
Cung Bình Nhất Xuyên sững sờ, về phía Hồ Đại Nương và Hồ Tam, thấy cả hai cũng vẻ mặt khó hiểu, mới thử hỏi một cách dịu dàng: “Tiểu Hồ Hỉ đợi cháu điều gì nào?”
Tiểu Hồ Hỉ ngẩng cằm, giơ bàn tay nhỏ cố gắng so chiều cao giữa và Cung Bình Nhất Xuyên: “Anh trai lớn! Anh đợi Tiểu Hồ Hỉ! Đợi Tiểu Hồ Hỉ lớn lên! Làm vợ ạ!”
Cung Bình Nhất Xuyên sững sờ, đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Hồ Hỉ! Sau đó bật ! Nụ dịu dàng chiếu mắt Tiểu Hồ Hỉ!
“Tiểu Hồ Hỉ ngoan! Cháu sẽ từ từ lớn lên! trai lớn thể đợi cháu! Anh trai lớn một chị gái lớn mà thích ! Lần trai lớn đến Càn Đô chính là để tìm cô !”
“Tiểu Hồ Hỉ cũng sẽ gặp một trai lớn thuộc về riêng cháu, đừng sốt ruột, từ từ lớn lên! Hãy tin rằng sẽ đợi cháu ở nơi xa!”
Tiểu Hồ Hỉ xong, cái miệng nhỏ bĩu , khóe mắt đỏ, vẻ mặt như mà ! Cung Bình Nhất Xuyên tiếp tục dỗ dành: “Tiểu Hồ Hỉ là một cô bé đáng yêu và xinh , nhé! Khóc lớn lên sẽ xinh !”
Tiểu Hồ Hỉ thấy! Lập tức bướng bỉnh ngẩng đầu lên, để nước mắt chảy xuống: “Tiểu Hồ Hỉ ! Tiểu Hồ Hỉ !”
Hồ Đại Nương thấy vẻ đáng yêu của con gái nhỏ cũng xót buồn , bé tí mà cảm xúc đổi còn lớn !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bao-cao-tieu-phu-nhan-thieu-soai-co-doc-tam-thuat/chuong-87-tieu-ho-hi-khong-co-gi-bao-dap-nguyen-lay-than-bao-dap.html.]
“Hồ Hỉ đây! Mẹ đút cơm cho con !”
Tiểu Hồ Hỉ cảm thấy nước mắt trong khóe mắt chảy ngược , lúc mới bước chân về vòng tay Hồ Đại Nương ngoan ngoãn ăn cơm!
Cung Bình Nhất Xuyên dùng bữa sáng xong ở nhà Hồ Tam, Hồ Tam tiễn Cung Bình Nhất Xuyên đến khách sạn bên ngoài!
Trước khi , Tiểu Hồ Hỉ kiên quyết dỗ dành Cung Bình Nhất Xuyên hứa rằng nhất định sẽ nhớ đến cô bé! Cung Bình Nhất Xuyên khi đảm bảo nhiều mới !
Hồ Tam đưa Cung Bình Nhất Xuyên đến khách sạn Tam Du Ký ở Đông Thị, đây là nơi ăn nghỉ liền một thể!
Cung Bình Nhất Xuyên đưa thêm mấy đồng bạc cho Hồ Tam, Hồ Tam gì cũng chịu nhận, Cung Bình Nhất Xuyên đành đưa một hộp bánh ngọt cho để mang về cho Tiểu Hồ Hỉ và Hồ Đại Nương!
Hồ Tam từ chối , đành nhận lấy!
……………………………………
Cố Soái phủ
Trước cổng lớn ba chiếc xe đậu! Một chiếc xe đón Âu Hải Mị và Cố Bắc Du đến nhà họ Âu, một chiếc xe là của Thẩm Khanh Khanh và Cố Bắc Diệp !
Chiếc xe còn chở quà tặng và một vật tư để tặng Dì La, đỡ đầu! Quân đội đợi ở ngoài thành!
Cố Bắc Diệp tạm biệt và em gái cùng Thẩm Khanh Khanh lên xe khởi hành!
Âu Hạo Thần đích đến đón cô ruột và em họ!
Sau khi xe một đoạn, Thẩm Khanh Khanh gọi Cố Lục , nhờ đưa một phong thư đến Vệ phủ!
【Khoảng thời gian vẫn luôn bận rộn với cửa hàng, gian, vật tư v.v.! Cũng thăm Như Ý mấy! Con bé đó chắc sắp oán hận c.h.ế.t mất !】
【Lần ngoài bao giờ mới về! Để Cố Lục đưa một phong thư qua báo một tiếng! Tránh cho con bé đó đến lúc đó ngừng lèo nhèo!】
【Không Như Ý và Vệ Hạo tiến triển thế nào ! Lâu như tin tức! Nếu lâu như Vệ Hạo vẫn chiếm Như Ý! Mình nghĩ thể cho một miếng đậu phụ, để đ.â.m đầu c.h.ế.t quách cho !】
Cố Bắc Diệp Thẩm Khanh Khanh lẩm bẩm ngừng trong lòng suốt dọc đường, cũng bất đắc dĩ mỉm : ‘Con bé ngoài ! Rốt cuộc là nó lo lắng cho bao nhiêu chuyện thế ! Lo lắng như , sợ già nhanh !’
Cố Bắc Diệp ngoài cửa sổ, xe khỏi thành, quân đội hội quân với xe !
Cố Bắc Diệp bảo Cố Tam nhanh hơn đuổi kịp Cố Lục, để Cố Lục nhắn một câu cho Như Ý!
Cố Tam nhanh chóng theo! Cố Bắc Diệp căn dặn xong sang Thẩm Khanh Khanh đang thất thần, ‘Con bé bây giờ đang nghĩ gì thế nhỉ? Sao tiếng lòng nữa?’
【Dì La, đỡ đầu đó hình như với nguyên chủ! Trong ký ức thì tuổi thọ của bà khá dài! Chỉ là ông chồng của bà thì thời gian còn nhiều nữa nhỉ!】
【Trong nguyên cốt truyện thì Cố Bắc Diệp và Chu Thiếu soái cùng tiễu phỉ, hình như còn trúng bẫy nữa! May mà ở kho vũ khí của nhà họ Ngô mang ít đồ !】
【Lần tiễu phỉ thể dùng đến! Chắc sẽ tránh diễn biến cốt truyện gốc nhỉ!】