Chương 7
 
Nhậm Minh Dương cố gắng đưa tay lên ấn chuông gọi y tá.
 
  chạm tới nút thì  một gã  bên vặn tay, quặp chặt   lưng.
 
“Á! Đau! Đau quá! Nói chuyện tử tế  chứ!”
 
Anh  mồ hôi mồ hôi lạnh, co ro vì đau.
 
“Tiền mày nợ tao khi nào trả?” một giọng gằn hỏi.
 
“ thật sự  còn tiền nữa, tiền đều  Thẩm Như Nguyệt lấy hết ! Các  tới mà tìm cô  !”
 
“Chính cô   đổi lọ gel thành keo 502, là cô   thành  như thế !”
 
Nguy cơ ập tới, Nhậm Minh Dương chẳng ngần ngại đẩy  , cố dùng   bia đỡ hỏa lực.
 
 Lâm Oánh  hề nao núng.
 
Cô  cúi xuống, túm lấy cổ áo , gằn giọng:
 
“Mày tưởng tao sẽ tin mày ? Hôm nay  đưa tiền, đừng hòng sống sót bước  khỏi cái phòng !”
 
Giọng   gần như :
 
“ thật sự   tiền… nếu  thì  lừa Thẩm Như Nguyệt tới, để cho mấy  cứ mặc sức mà đòi”
 
Lời  phô bày sự tàn nhẫn của  , rõ ràng   mong  c.h.ế.t .
 
Chẳng lâu , điện thoại  reo.
 
Là cuộc gọi từ Nhậm Minh Dương.
 
Anh cố giữ giọng bình tĩnh:
 
“Em...  đồng ý ly hôn , em qua bệnh viện một chút .”
 
 trả lời thản nhiên: “Được,  sẽ tới ngay.”
 
Sau khi cúp máy, xem  màn hình camera,  thấy Nhậm Minh Dương háo hức  với Lâm Oánh:
 
“Thẩm Như Nguyệt lát nữa sẽ tới.”
 
Lâm Oánh nhổ một bãi nước bọt  mặt , đầy khinh rẻ:
 
“Đồ đáng ghê tởm,  gì mà  bán  vợ  .”
 
Nhậm Minh Dương nghiến răng trả lời, cay cú:
 
“Là cô  phản bội  ! Cô  hại   còn gì, thì  giữ cô   gì nữa?”
 
…
 
Nửa tiếng , Lâm Oánh  sốt ruột tới cực điểm.
 
Cô  vung tay, tát thẳng  mặt Nhậm Minh Dương:
 
“Con vợ mày  còn  tới? Chẳng lẽ tụi bây thông đồng chơi tao?”
 
Nhậm Minh Dương  tát lệch cả đầu, khóe môi rịn máu, vội vàng giải thích:
 
“Có lẽ… kẹt xe … để, để  gọi cho cô  thêm  nữa.”
 
Điện thoại  reo.
 
Lần , giọng Nhậm Minh Dương đầy hốt hoảng:
 
“Em ,  còn  đến?”
 
 hạ giọng, cố tình giả căng thẳng:
 
“Chồng , cảnh sát  báo tin cho em, họ     dấu vết của Lâm Oánh . Cô  chắc   việc  lén báo cảnh sát, thế nào cũng mò tới bệnh viện tìm . Anh nhớ  cầm chân cô , tuyệt đối đừng để cô  chạy thoát…”
 
“Em  bậy cái gì…”
 
Nhậm Minh Dương còn  kịp dứt lời thì điện thoại   Lâm Oánh giật phắt khỏi tay.
 
“Rầm!”
 
Cô  ném thẳng xuống đất, chiếc điện thoại vỡ tan, mảnh vụn b.ắ.n khắp nơi.
 
“Nhậm Minh Dương! Hóa  chính mày khiến tao  truy nã!”
 
Đôi mắt Lâm Oánh đỏ ngầu, như  xé xác   ngay tại chỗ.
 
Nhậm Minh Dương hoảng hốt, cố gắng bò xuống giường chạy trốn, nhưng lập tức  một gã xăm trổ đẩy ngược .
 
Cơ thể   đập mạnh xuống giường, kêu “rầm”, cả khung giường lắc lư.
 
“Không…  ! Là Thẩm Như Nguyệt bịa đặt! Không   báo cảnh sát… Ưm!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bao-mau-502/chuong-7.html.]
Chưa kịp  xong, miệng     nhét chặt bằng một chiếc tất hôi rình.
 
“Đánh cho tao!” Lâm Oánh quát.
 
Mấy gã đàn ông lập tức lao lên, nắm đ.ấ.m nện xuống như mưa.
 
Nhậm Minh Dương cố co ro, ôm lấy   để né, nhưng   vô dụng.
 
Rắc!
 
Xương sườn   như  gãy thêm mấy cái.
 
Đau đến   run bần bật, gân xanh nổi chằng chịt  trán, nhưng miệng  nhét chặt khăn, đến tiếng kêu thảm còn  phát  .
 
Chỉ còn  tiếng rên rỉ uất nghẹn trong cổ họng.
 
“Dùng sức ! Hay là  ăn no hả?”
 
Khóe môi Lâm Oánh nhếch lên nụ  độc ác, ánh mắt chứa đầy khoái cảm méo mó.
 
Bịch! Bịch! Bịch!
 
Nắm đ.ấ.m càng lúc càng mạnh,  thể Nhậm Minh Dương như con búp bê rách,  đánh tới nghiêng ngả, tứ chi co giật dữ dội, dần mất  tri giác.
 
“Đủ .”
 
Cuối cùng, Lâm Oánh phẩy tay,  hiệu dừng .
 
Cô  tiến lên, phun một bãi nước bọt thẳng  mặt , giọng căm ghét:
 
“Cả đời tao ghét nhất bọn đàn ông phản bội. Đồ cặn bã!”
 
Nói xong, cô  dẫn đám đàn em   rời khỏi phòng bệnh.
 
 cửa  mở    cảnh sát chờ sẵn, ập  tóm gọn.
 
…
 
Nhậm Minh Dương  một  nữa  đẩy  phòng cấp cứu.
 
  , tình trạng của   còn nguy kịch hơn .
 
Các bác sĩ dốc  lực cứu chữa.
 
 vì nội tạng tổn thương nghiêm trọng, mất m.á.u quá nhiều cuối cùng vẫn  qua khỏi.
 
Trong giây phút hấp hối, nguyện vọng cuối cùng của Nhậm Minh Dương là  gặp   cuối.
 
  đến.
 
Người đàn ông  giường bệnh   đánh đến nỗi mặt mũi biến dạng, gần như chẳng còn nhận .
 
Khi thấy  bước , ánh mắt  đột nhiên sáng lên, như ngọn lửa lóe sáng  khi tắt hẳn.
 
Hắn gắng gượng giơ tay về phía .
 
“Vợ…  yêu em.”
 
  yên tại chỗ, khóe môi nhếch lên nụ  mỉa mai.
 
Mấp máy môi,  phát  tiếng: “Đi! Chết! Đi!”
 
Anh    .
 
Ánh sáng trong mắt vụt tắt.
 
Cơ thể co giật dữ dội một cái.
 
Máu từ mũi và miệng phun ồng ộc  ngoài.
 
Cánh tay rơi xuống, mất hết sức lực.
 
Nhậm Minh Dương c.h.ế.t .
 
Khóe mắt còn đọng  một giọt nước mắt.
 
Chỉ là… giọt nước mắt cá sấu mà thôi.
 
Trong lòng , chẳng hề gợn sóng.
 
Còn về phần Lâm Oánh, cuộc đời cô  cũng  đến kết cục.
 
Với tội danh cố ý gây thương tích dẫn đến c.h.ế.t , mại dâm, cùng nhiều tội danh khác, cô    khởi tố.
 
Cuối cùng, tổng hợp hình phạt,  tuyên án tử hình.
 
Đứng  cửa tòa án,  ngẩng đầu  lên bầu trời.
 
Nắng rực rỡ.
 
Con đường tương lai vẫn còn  dài.
 
(Toàn văn .)