Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-02-07 12:55:35
Lượt xem: 1,817

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng chốc đến ngày mai rời khỏi Thanh Châu hành cung. Cơn cảm lạnh của Ôn Hạ cũng khỏi hẳn, nhiều ngày đến suối nước nóng phía núi, khi sắp xếp xong hành lý, nàng liền nhân lúc trời còn tối, đến đó tắm cuối.

Thanh Châu hành cung tuy thể so sánh với những hành cung khác, nhưng địa thế kỳ diệu, suối nước nóng trong veo, Ôn Hạ thích suối nước nóng dựa lưng núi .

Trong cung tường, bốn phía hồ nước nóng che bằng màn the, sợ gió lạnh thổi nhiễm lạnh.

Trong hồ nước nóng trong vắt, làn khói mờ ảo bốc lên, Ôn Hạ nhắm mắt dựa bậc thang bằng ngọc, gối đầu lên chiếc gối ngọc nhỏ bên bờ hồ ngủ . Vì nàng thích ngủ trưa trong hồ, nên cung nhân đặc biệt một sợi dây mềm buộc ngang eo trong hồ, đề phòng nàng ngủ quên nổi lên mặt nước.

Cung nhân bờ vén mái tóc đen dài của nàng lên chải đầu nhẹ nhàng, mệt mỏi và cảnh giác suốt đêm, lúc Ôn Hạ ngủ say. Cung nhân quấy rầy, chỉ dùng khăn dài thấm khô tóc, đó dùng lụa vân mềm mại thấm đẫm hương thơm vuốt mượt mái tóc đen nhánh, động tác nhẹ nhàng.

Cành cây nhô khỏi tường cung cao vút, ánh hoàng hôn màu cam nhạt dần biến mất ngọn cây, tấm màn the nhẹ nhàng lay động trong gió, bóng dáng của ánh hoàng hôn cũng nhạt dần. Mái tóc ướt lò than bờ hong khô.

Hôm nay thu dọn đồ đạc muộn, đến giờ mới thể tắm rửa sạch sẽ mệt mỏi, coi như là thể trực tiếp ngủ sớm . Ôn Hạ vẫn tỉnh, Bạch Khấu liền nhỏ giọng gọi cung nữ đỡ chủ tử hồi cung.

Cung nữ rửa sạch chân, bước xuống bậc thang bằng ngọc trong hồ, cởi dây mềm thành hồ, đỡ Ôn Hạ dậy từ hai bên.

Trong khoảnh khắc , Ôn Hạ luôn ý thức, chỉ là mở mắt khỏi giấc ngủ ngon, mơ màng phối hợp. Được cung nhân đỡ dậy, lau khô nước, quấn khăn lụa ấm áp hong khô, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng lông cáo trắng, cung nữ khỏe mạnh cõng lên kiệu, trở về hành cung.

Nàng từ nhỏ ở Bắc Địa như , Ôn Lập Chương chỉ nàng là con gái, nâng niu như châu như ngọc, cho đục hồ nước nóng đổ sữa bò cho nàng tắm. Lúc nhỏ còn nhẹ, Bạch Khấu hơn Ôn Hạ 5 tuổi, còn thể cõng , mỗi cõng nàng về giường, Ôn Hạ đều tỉnh, cứ ôm chăn tiếp tục ngủ.

Kiệu che chắn kín mít, di chuyển cực kỳ chậm rãi, e sợ sẽ Ôn Hạ đang ngủ say tỉnh giấc.

Từ hậu sơn đến Lâm Phượng Cư, đèn cung đình treo cao dịp Tết uốn lượn tỏa ánh sáng vàng nhạt, soi sáng con đường dần tối khi màn đêm buông xuống.

Cho đến khi thấy hàng hàng lớp lớp thị vệ ngự tiền canh giữ trong sân, cùng với bóng dáng cao lớn, thẳng tắp bên chiếc bàn dài gốc cây bạch quả, Bạch Khấu vội vàng hô cung nhân hạ kiệu, tiến lên hành lễ.

"Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu nương nương đón tiếp chậm trễ, nô tỳ sẽ lập tức đánh thức nương nương..."

"Hoàng hậu đang ngủ?"

"Vâng, nhưng nô tỳ sẽ đánh thức nương nương ngay." Bạch Khấu chút sợ hãi, vội vàng về phía kiệu, chủ tử sẽ đụng mặt Thánh giá như .

Kỳ Diên thản nhiên ngăn Bạch Khấu . Dưới lò lửa nhỏ bàn dài, than đang cháy đỏ rực, nước trong ấm đang bốc khói nghi ngút.

Hôm nay là đêm cuối cùng ở hành cung , Kỳ Diên cố ý lấy cớ để đến xem Ôn Hạ thu xếp thỏa .

Kể từ bữa tối hôm đó, họ chỉ gặp từ xa ở hành cung, Ôn Hạ từ xa hành lễ với .

Hắn đây nửa canh giờ, cung nhân chủ tử đang tắm suối nước nóng ở hậu sơn, cho quấy rầy, chỉ pha chờ đợi.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Thu hồi ánh mắt khỏi chiếc kiệu mềm, Kỳ Diên : "Để nàng ngủ dậy, của trẫm vẫn uống xong."

Bạch Khấu do dự : "Giờ trời tối, ngủ trong kiệu sợ sẽ cảm lạnh..."

Kỳ Diên đặt chiếc tách bằng sứ ngọc xuống, : "Vậy thì gọi ."

Bạch Khấu do dự tiến lên, cúi đầu khó xử.

Kỳ Diên nhận điều bất thường , ánh mắt ngưng tụ . Ánh mắt sâu lường , uy áp đế vương mạnh mẽ quanh , dù chỉ là một cái liếc mắt im lặng như , cũng đủ khiến cung nhân run sợ.

Bạch Khấu chỉ đành cắn răng bẩm báo sự thật: "Hoàng hậu nương nương khi tắm xong liền ngủ , tiện tiếp kiến Thánh giá, Hoàng thượng thể để nô tỳ cõng nương nương hồi cung, để nương nương tiếp kiến Hoàng thượng ?"

Trong hành cung , Ôn Hạ luôn quấn lụa là, khoác áo choàng, sẽ gì thất lễ. Bạch Khấu nàng gặp Kỳ Diên như , nhất là khi nàng coi Kỳ Diên như sói đói.

Kỳ Diên cuối cùng cũng hiểu ý . Vừa trầm giọng "Ừ" một tiếng, liền thấy nội thị bên cạnh kiệu đưa tay , vén rèm kiệu.

Hắn lạnh lùng một tiếng "Chậm ", mím chặt môi mỏng đặt tách xuống, dậy đến kiệu.

Thân hình cao lớn, cường tráng im lặng kiệu, rõ ràng một lời, nhưng quanh toát vẻ tức giận. Hắn lạnh lùng Trứ Văn vốn định vén rèm kiệu.

Bạch Khấu hiểu uy áp lạnh lẽo của đế vương là vì Trứ Văn.

Chỉ là một nội thị nho nhỏ, mà cũng thể chọc giận Hoàng đế đến .

Trứ Văn dám chạm rèm kiệu nữa, chỉ cung kính gọi: "Nương nương mời xuống kiệu, nô tỳ sẽ cõng hồi cung."

Trong sân vắng lặng, tiếng gọi nhỏ, nhưng tấm rèm kiệu dày nặng vẫn hề nhúc nhích.

Kỳ Diên là luyện võ, sớm thấy tiếng trong kiệu tỉnh giấc.

Hắn vươn tay vén rèm kiệu.

Gương mặt như hoa là vẻ thẹn thùng, vẻ e lệ yêu kiều đều hiện lên trong đôi mắt .

Mái tóc dài của nàng đen nhánh như lụa, cài trâm, xõa dài đến eo.

Một cánh tay trắng nõn như ngọc bích nắm chặt cổ áo choàng lông cáo, như thể sợ hãi mắt là con sói hung dữ, thở hổn hển.

Trong khe hở của chiếc áo choàng lông cáo, đôi chân trắng muốt, những ngón chân nhỏ nhắn, tròn trịa cuộn tròn đầy bất an.

Ánh mắt Kỳ Diên đen láy như bầu trời đêm sâu thẳm, mây mù cuồn cuộn trong sự im lặng.

Hắn một lời, đôi mắt cũng gợn sóng, nhưng Ôn Hạ sợ hãi như , chỉ cần một cái, là kiếp nạn.

Hắn khom lưng xuống, đưa tay ôm ngang nàng khỏi kiệu.

Cung nhân quỳ xuống, cúi đầu tránh .

Ôn Hạ sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nắm chặt áo choàng lông cáo, hàng mi run rẩy đều là nỗi sợ hãi của nàng. Nàng vùng vẫy thoát , Kỳ Diên bước tẩm cung, đặt nàng ngang giường, chiếc áo choàng lông cáo trắng như tuyết trượt khỏi vai nàng trong lúc nàng vùng vẫy.

Bàn tay nhỏ bé, trắng nõn vội vàng túm lấy áo choàng lông cáo, Kỳ Diên nắm lấy cổ tay trắng muốt .

Hơi thở gấp gáp, yết hầu cuộn lên khó khăn. Ánh mắt sâu thẳm xuống, như ánh mặt trời thiêu đốt, khiến Ôn Hạ dám động đậy dù chỉ một chút.

Trong chiếc áo choàng lông cáo rơi xuống, làn da trắng nõn như tuyết, hương thơm ngào ngạt.

Đầu ngón tay chai sạn vì luyện kiếm quanh năm, lướt qua cổ tay trắng nõn, từng chút nâng lên đỉnh đầu nàng, cúi mắt xuống.

Bốn mắt , nàng như con mồi hoảng loạn, đôi mắt long lanh, đuôi mắt ươn ướt.

Sao như !

Kỳ Diên cảm thấy, luyện kiếm suýt tẩu hỏa nhập ma , cũng khó chịu bằng lúc , như thể thứ gì đó trói buộc, chỉ phá tan xiềng xích.

Kỳ Diên cúi xuống, chóp mũi chạm tóc mai Ôn Hạ.

"Hoàng thượng, đừng..."

Hắn cố gắng điều hòa thở, đôi mắt đen láy thỏa mãn , .

"Ở đây là hành, hành cung, hoạn quan ghi chép, lễ nghi quy củ..." Đôi môi đỏ mọng run rẩy, Ôn Hạ gần như lóc : "Không hợp quy củ, Hoàng thượng..."

Kỳ Diên điều hòa thở, chóp mũi vẫn là hương thơm thoang thoảng bên tóc mai nàng, tấm lưng căng cứng một lúc lâu cuối cùng cũng dịch chuyển một chút.

Hắn rời chóp mũi khỏi tóc mai nàng, đôi mắt đen láy sâu lường vẫn gần như má nàng: "Trẫm chỉ là ôm nàng hồi cung."

Bàn tay buông khỏi cổ tay nàng, ngay lập tức hiện lên một vòng dấu tay đỏ hồng.

Kỳ Diên thấy, hiểu chút áy náy, kéo chăn đắp cho nàng.

Ôn Hạ cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ đôi mắt và chóp mũi, thở hổn hển.

Kỳ Diên dậy ngoài bình phong: "Trẫm đến hỏi Hoàng hậu, hành lý thu xếp thỏa đáng ."

Hơi thở của Ôn Hạ hồi lâu mới định : "Đều thu xếp thỏa."

"Vậy nàng còn nữa ?"

"Thần ..."

Kỳ Diên vòng qua bình phong, lộ hình cao lớn, thẳng tắp, Ôn Hạ: "Đừng lừa trẫm, thì ."

Bộ dạng của , dường như nàng một tiếng "" thì sẽ chịu bỏ qua.

Ôn Hạ sắp , thở gấp gáp, đột nhiên cũng nổi giận: "Hoàng thượng còn hung dữ với thần , chẳng lẽ Hoàng thượng từng chuyện tử tế ?"

Giọng nàng lớn, ngay cả khi tức giận cũng nhẹ nhàng, như tiếng nũng của nữ tử. hốc mắt ướt át ngấn lệ, khiến khỏi động lòng.

Kỳ Diên khẽ mở môi, giải thích rằng , nhưng đôi mắt như , thật sự cảm thấy nên lời.

Hắn là Hoàng đế, từng thừa nhận sai.

Cuối cùng vẫn hạ giọng : "Trẫm chỉ đang hỏi nàng."

Ôn Hạ trốn lớp chăn, đôi mắt hạnh long lanh nước mắt.

Kỳ Diên siết chặt chiếc nhẫn tay, cuối cùng lui ngoài điện: "Cung nhân của nàng nàng lúc rảnh rỗi thường ngoài thành dạo chơi, đến quán hát. Thay y phục ngoài, trẫm cùng nàng dạo chơi khắp thành Thanh Châu một nữa."

Trong điện cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Cả Ôn Hạ cũng thôi run rẩy. Nàng tỉnh giấc từ lúc ở trong kiệu, cuộc đối thoại giữa Bạch Khấu và , đáng tiếc Bạch Khấu cuối cùng vẫn đuổi .

Tuy trong phòng còn hình cao lớn của , nhưng cái nóng ở eo và cổ tay vẫn tan, mùi long diên hương vẫn còn vương trong màn.

Ôn Hạ cuộn chặt chăn, gọi "Người ", thở dồn dập vẫn bình .

Rõ ràng mặc kệ, xác thì cứ lấy . nàng vẫn nhịn mà kháng cự, . Đêm nay thể dừng , ngày mai thì ?

Bên ngoài điện.

Kỳ Diên sải bước rời , ngoảnh đầu dặn dò cung nhân: "Phục vụ Hoàng hậu y phục."

Hắn sải bước về phía xe ngựa lối , nhưng dừng bước khi ngang qua hàng thị vệ thẳng tắp.

Quay , Kỳ Diên dừng cây thương dài của thị vệ, ngón tay chỉnh lưỡi đao sắc bén thương.

Lưỡi đao sáng bóng mài như một tấm gương, phản chiếu một đôi tai đỏ ửng.

Kỳ Diên sững sờ, chút thể tin mà sờ lên dái tai, rõ ràng là nơi lạnh nhất cơ thể , nóng bừng.

Ôn Hạ hơn nửa canh giờ mới ngoài, bước lên chiếc ghế đẩu thấp xe ngựa.

Kỳ Diên mặc thường phục màu đen, bên hông đeo một miếng ngọc bội màu nâu chạm khắc hình con khỉ, nếu sở thích của , còn tưởng tuổi Thân.

Ôn Hạ tâm trạng để ý đến , hồi nãy, nàng chiếc áo choàng cao che kín cổ, hai tay giấu trong tay áo, dám để lộ da thịt nữa.

Xe ngựa chạy về phía phố Triêu Minh trong thành.

Suốt dọc đường ai gì, cho đến khi Kỳ Diên tự rót một chén bàn đưa cho nàng.

Ôn Hạ cúi đầu, những ngón tay thon dài của đang cầm chén màu xanh. Nàng duy trì lễ nghi chu : "Thần cảm ơn, đa tạ Hoàng thượng, thần khát."

Kỳ Diên thu tay về, im lặng tự uống.

Xe ngựa dừng ở phố Triêu Minh sầm uất trong thành, Kỳ Diên xuống xe , đưa tay về phía Ôn Hạ.

Ôn Hạ chau mày, vẫn ôn hòa : "Đa tạ Hoàng thượng, vai trái của thương, để cung nữ đỡ là ."

Lúc Kỳ Diên định đổi tay , Ôn Hạ đặt tay lên cổ tay Bạch Khấu, nắm lấy khăn tay, nhẹ nhàng nhấc váy, từ động tác xuống xe ngựa, đều là cử chỉ đoan trang, tao nhã của một tiểu thư khuê các.

Nàng xuống xe cũng Kỳ Diên nữa, chỉ về phía cảnh đêm trong thành đèn đuốc sáng trưng.

Thị vệ sáu , ám vệ trong bóng tối vô kể. Kỳ Diên liếc Trần Lân, Trần Lân vội vàng tiến lên.

Kỳ Diên trầm giọng dặn dò: "Tìm nơi nào Hoàng hậu thể vui vẻ."

Đêm nay đặc biệt đến vì Ôn Hạ, ngày mai sẽ rời khỏi Thanh Châu, thể để nàng điều gì hối tiếc.

Trần Lân dẫn theo hai thị vệ mở đường, đến cửa hàng phấn mắt nổi tiếng trong thành. Chỉ vì thích khách áo đen bắt cóc , trong xe ngựa là phấn mắt rơi vãi.

Ôn Hạ cửa hàng, nhưng hề động lòng với những loạiphấn mắt đó.

Nàng nhiều phấn mắt, đây là Kỳ Diên mua cho nàng, nàng càng cảm thấy cần lãng phí, ngược còn chọn hai hộp cho Bạch Khấu và Hương Sa.

Chưởng quầy gặp khách quý dung mạo như nàng và Kỳ Diên, sức giới thiệu, nhưng ngại với khí thế bức của Kỳ Diên và thị vệ canh giữ bốn phía, chỉ dám sáng mắt lên, khóe miệng hề hạ xuống.

Kỳ Diên trầm giọng hỏi: "Chỉ cần hai thứ thôi ?"

"Đủ , đa tạ Hoàng..." Ở bên ngoài, Ôn Hạ ngậm miệng, tiếp hai chữ "Hoàng thượng".

Kỳ Diên khuyên nữa, kỹ gương mặt xinh của nàng, nữ nhân đúng là thích phấn mắt, mím môi, cùng nàng khỏi cửa hàng phấn mắt, nàng chuyện với Bạch Khấu.

"Mang về đưa cho Hương Sa, là loại phấn mắt các ngươi mua."

"Nô tỳ và Hương Sa đa tạ nương nương!"

Kỳ Diên khựng , Ôn Hạ: "Nàng mua ?"

"Thần đồ dùng , nên cần kiệm là chính, đa tạ Hoàng thượng ý."

Lời chút nghẹn ngào, chút quen tai.

Kỳ Diên đầu gọi Cát Tường, mới nhớ đây là Thanh Châu.

Hắn hỏi Cát Tường, câu cần kiệm hình như chút quen thuộc, ngoài việc dùng câu để yêu cầu nàng ở triều đình, còn gì nữa ?

Triều đình...

, mắng nàng hoang phí vô độ mặt bá quan văn võ. Ôn Hạ mắt hề đeo món trang sức nào, đồ trang trí duy nhất búi tóc chỉ là mấy đóa hoa .

Kỳ Diên bỗng cảm thấy bực bội, vì nàng, mà là vì một loại cảm xúc khó nào đó.

Thỉnh thoảng nữ nhân ngang qua hai bên đường, khi thấy và Ôn Hạ, đều họ chằm chằm, đặc biệt là trâm cài hoa đầu Ôn Hạ, ánh mắt sáng rực như "Muốn quá".

Kỳ Diên lạnh lùng liếc mắt, những cây trâm cài tóc họ.

Hoàng hậu của còn thứ , dựa mà họ ?

Trên đường đến quán , đều nam nhân Ôn Hạ chằm chằm. Những ánh mắt nóng bỏng kinh diễm đó đều khiến Kỳ Diên nổi giận. Thị vệ hai bên biến thành tấm chắn thịt, nhưng vẫn che ánh mắt của đường.

Hôm nay ngoài, Ôn Hạ đeo mạng che mặt nữa.

Trước che mặt là vì nàng cần bảo vệ bản , nếu vì gương mặt mà gây chuyện gì, sẽ là của nàng. bây giờ bên cạnh Kỳ Diên, nàng cần tự bảo vệ nhan sắc nữa. Thậm chí trong lòng còn nghĩ như , chẳng trúng xác , thì để xem, động lòng vì xác chỉ .

Ánh mắt hai bên đường ngày càng nhiều, nhưng vì Kỳ Diên và thị vệ hai bên, ai dám tiến lên bắt chuyện với Ôn Hạ.

Ngoài nam nhân , vẫn còn ánh mắt của những nữ nhân .

Họ kinh ngạc nhan sắc , trong đôi mắt nồng nhiệt ngoài việc trâm cài hoa giống như đầu nàng, còn bắt chước nàng từng chút một, ưỡn thẳng lưng, nắm khăn tay bước từng bước nhỏ, hỏi bạn đồng hành "Ta như giống ".

Cuối cùng cũng đến quán , phòng riêng lầu, coi như tránh những ánh mắt đó.

Người kể chuyện trong quán đang kể đến đoạn kết của câu chuyện, chờ kể chuyện uống xong chén , tiếp tục kể câu chuyện tiếp theo.

Vị trí phòng riêng , gần kể chuyện, rõ, cũng thấy bộ đại sảnh lầu.

Ôn Hạ ở vị trí Kỳ Diên, bàn bánh hoa mai, mứt hoa quả, và rượu ấm. Đi dạo giữa đêm, tay lạnh, nàng bưng chén nóng kể chuyện lầu.

"Vậy là thiên tử nữ tử dung mạo như hoa mặt, một khúc múa kết thúc, liền nạp hậu cung, trở thành Nguyễn phi. Nhà thơ thơ 'Một sớm Nguyễn thị nữ, một bước nhảy long môn, một bước một yêu kiều, một cử động một xinh '."

Ôn Hạ nheo mắt, lắng chăm chú, hình như trong thư của Du Dao nhắc đến một vị Nguyễn phi, chỉ là đang chuyện trong triều .

Người kể chuyện đến đây, giơ tay lên tiếng.

Trần Lân chọn quán là nơi tao nhã dành cho những nhàn rỗi, cầu kì hơn những quán bình dân dành cho thường dân. Vị thư sinh áo xanh chắp tay : "Bài thơ do thi nhân nào sáng tác ? Vần thơ khớp, từ ngữ cũng thiếu cảnh ."

"Đương nhiên là do môn sinh của Thiên tử ." Người kể chuyện bày vẻ mặt "ngươi đừng phiền nữa", tiếp tục cao giọng : "Đệ nhất mỹ nhân Thường Châu, quả nhiên danh bất hư truyền."

Quả nhiên là .

Đang đến Kỳ Diên.

Ôn Hạ khẽ nhíu mày, uống cạn chén trong tay, khóe môi hiện lên nụ nhàn nhạt như đang xem kịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-28.html.]

Kỳ Diên - nhân vật chính trong câu chuyện sớm nổi trận lôi đình.

Hắn mím chặt môi mỏng, đôi mắt dài hàng lông mày rậm liếc Trần Lân, cũng lạnh lùng kể chuyện bên , nếu ánh mắt thể g.i.ế.c , thì kể chuyện c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Hắn đến Thường Châu một hai ba tháng .

Thái thú địa phương trong bữa tiệc về nhất mỹ nhân Thường Châu xinh như thế nào, tài văn chương , ca tụng là sắc nghiêng nước nghiêng thành. Thái thú Thường Châu lệnh cho nữ tử đó dâng lên một điệu múa, tự xưng là nghĩa nữ. Kỳ Diên nhiều, chỉ liếc mắt một cái, cảm thấy cử chỉ quả thật tao nhã. Hắn từ chối, Cát Tường bèn nhận . Sau khi hồi cung, Thái hậu dường như vui với chuyến của , cũng thích nữ tử , Kỳ Diên bèn cố ý sắc phong nàng phi, chặn lời Thái hậu đón Ôn Hạ hồi cung.

Đại Thịnh hạn chế dân chúng bàn tán chuyện hoàng gia, miễn là thêm mắm dặm muối, đảo đen thành trắng.

Kỳ Diên mân mê chiếc nhẫn tay, ánh mắt u ám về phía Ôn Hạ.

Nàng cúi đầu nhấp , hẳn là chỉ nghĩ đây là chuyện bịa đặt về triều đại khác.

"Nguyễn phi cung, liền Hoàng đế sủng ái, Thiên tử vô cùng yêu chiều Nguyễn phi..."

" cả kinh thành đều đồn, Hoàng hậu đương triều dung mạo thần tiên, cử chỉ đoan trang, mới là quốc sắc thiên hương thực sự." Vị thư sinh áo xanh ngắt lời với vẻ khó hiểu: "Ngươi dùng quốc sắc thiên hương để hình dung một vị phi tần, đúng ."

"Không tại hạ hình dung, mà là đời nay đều ." Lại ngắt lời, kể chuyện chút buồn bực, "Hơn nữa Hoàng hậu nương nương cũng quốc sắc thiên hương như lời đồn ở kinh thành, đó đều là lời dối."

"Sao ?" Bên đều hỏi.

"Bình thường thôi." Người kể chuyện lắc đầu nguầy nguậy, vuốt râu câu .

Bên bừng tỉnh, đều là học thức, quan tâm đến chính sự, đều hiểu câu xuất phát từ miệng Thiên tử đương triều.

Kỳ Diên dậy: "Không xem nữa!"

Ôn Hạ vẫn luôn im lặng chăm chú kể chuyện, đặt chén xuống dậy : "Hoàng thượng rời ?"

Nàng vẫn luôn dịu dàng, cung kính, dường như cho dù đến là nàng, nàng cũng chỉ cam tâm mím nhẹ khóe môi, cho qua chuyện.

Kỳ Diên nắm c.h.ặ.t t.a.y trong ống tay áo, siết chặt buông , mở miệng giải thích chuyện , Ôn Hạ ngẩng mắt lên ôn nhu hỏi .

"Thiên tử mà nhắc đến là Hoàng thượng ? Hậu cung thêm phi tần mới, khi thần hồi cung, sẽ tận trách nhiệm của Trung cung, chăm sóc chu đáo các vị tỷ ."

Kỳ Diên mím chặt môi mỏng, lời nàng tìm chỗ nào sai, nhưng , tai dễ chút nào.

Đại sảnh lầu tràn quan binh, là do Trần Lân gọi tới, quan binh hô to một tiếng "Bàn luận chuyện Thiên gia", hai nha dịch một trái một bắt giữ kể chuyện, quan binh còn lầu giải tán đám đông phong tỏa quán .

Ôn Hạ ngước mắt lên: "Hoàng thượng đây là ý gì?"

Kỳ Diên lạnh lùng : "Yêu ngôn hoặc chúng."

"Người kể chuyện Hoàng thượng, còn chỗ nào khiến Hoàng thượng phật ý ?"

Kỳ Diên chỉ : "Xuống thôi, nơi còn gì thú vị nữa."

"Thần thấy kể chuyện chỗ nào yêu ngôn hoặc chúng." Ôn Hạ khom cúi đầu: "Xin Hoàng thượng đừng giáng tội, chỉ là câu chuyện dư tửu hậu của dân gian, Hoàng thượng đặc biệt dẫn thần du ngoạn Thanh Châu thành đêm nay, nếu vì mà khiến kể chuyện mất mạng, thần sẽ lo lắng bất an."

"Hắn chẳng lẽ yêu ngôn hoặc chúng ? Hắn dám so sánh nàng với phi tần, nàng chỉ bình thường thôi!"

" câu , mà là Hoàng thượng ."

Kỳ Diên nhất thời sững tại chỗ.

Trên gương mặt trắng nõn của Ôn Hạ vẻ đau lòng, vẫn như đây ôn hòa. Nàng ngẩng đôi mắt hạnh lên, trong mắt cũng là một mảnh yên bình, đôi mắt như nước mùa xuân dịu dàng, một chút để tâm.

"Thần quen , còn để ý đời gì về thần nữa, thần cũng trách Hoàng thượng thần như . Xin thả kể chuyện , đừng vì chuyện nhỏ mà khiến thần lưu tiếc nuối ở Thanh Châu."

Kỳ Diên chằm chằm đôi mắt hạnh dịu dàng của nàng thật lâu, nàng rõ ràng cung kính, hiểu chuyện đến mức tìm một chút sai sót nào, nhưng cảm thấy đôi mắt nên cảm xúc như .

"Nàng cho rằng trẫm bắt c.h.é.m đầu ?"

"Chẳng lẽ ."

Kỳ Diên siết chặt chiếc nhẫn tay, đối diện với đôi mắt dịu dàng , giải thích thêm nữa.

Hắn lạnh lùng Trần Lân: "Bảo quan phủ dạy dỗ một trận thả ." Xoay sải bước khỏi phòng.

Ôn Hạ hành lễ tạ ơn, theo .

Bước chân nhanh, nàng bước nhanh hơn mới thể theo kịp.

Nàng vốn thể cần vội vàng đuổi theo bước chân như , nhưng cầu xin , Ôn Hạ sự hung bạo của giống như đây lo lắng bất an, là mạng sống của vô tội khiến nàng dám lùi bước, mà Kỳ Diên đồng ý tha cho.

Nàng đang nghĩ, gương mặt mà yêu thích nên sử dụng như ?

Kỳ Diên cuối cùng dừng khi bước xuống mấy bậc thang, đợi nàng theo kịp mới tiếp tục .

Rời khỏi quán , gió mát trăng thanh đường phố.

Cơn giận của Kỳ Diên vẫn tan.

Sự tức giận của sẽ thể hiện mặt, mà chỉ ở trong đôi mắt , rõ ràng là đôi mắt dài thâm tình, mang theo sự lạnh lẽo sâu lường .

Hắn dừng , Ôn Hạ cũng dừng , im lặng lưng , thúc giục, an tĩnh chờ đợi.

Rõ ràng là cùng Ôn Hạ trải qua khoảnh khắc cuối cùng ở Thanh Châu, để nàng lưu tiếc nuối, để nàng vui vẻ.

Kỳ Diên về , nhưng cuối cùng vẫn chắp tay lưng lạnh lùng Trần Lân, lời cảnh cáo trong mắt , nếu hỏng chuyện thì đừng hòng hầu hạ mặt nữa.

Trần Lân lĩnh mệnh việc, biến mất còn tăm .

Kỳ Diên về phía Ức Cửu Lâu đối diện bờ nước, dịu giọng : "Lên lầu một lát?"

Ôn Hạ lắc đầu: "Thần lắm, nếu Hoàng thượng , thần thể cùng ."

Kỳ Diên trầm mặc một lát: "Vậy nàng còn nữa?"

Ôn Hạ định trả lời, Trần Lân vội vàng chạy tới bẩm báo: "Hoàng thượng, Hoàng hậu, đêm nay thuyền hoa sông Hoài Thành náo nhiệt, thuyền tài tử Thanh Châu ngâm thơ vẽ tranh, đang mở thi hội. Cũng những thuyền hoa khác đang ca múa tưng bừng, Hoàng thượng xem ?"

Kỳ Diên từ cao xuống Ôn Hạ.

Nàng thấp hơn nhiều, ngày đó cầm cành mai trong tay nàng đo, nàng chỉ cao đến n.g.ự.c , cúi đầu nàng như , cung kính yên tĩnh, còn là cô bé thích nhảy nhót ngày xưa nữa. Nàng khỏi bệnh, lông thú trắng muốt cổ áo cọ cằm, che kín vết thương cổ, nhưng đêm đó ôm nàng về phòng, thấy chỗ vết thương còn đỏ.

"Lên thuyền một lát, hồi hành cung nhé." Hắn đang hỏi ý nàng.

Ôn Hạ vẫn cung kính khom : "Thần theo ý Hoàng thượng."

Kỳ Diên nhíu mày, thể gọi là ý chỉ chứ.

...

Dọc theo bờ sông, những bậc đá ẩm ướt in hằn dấu vết nước loang lổ đậm nhạt. Kỳ Diên , đưa tay về phía Ôn Hạ, dìu nàng xuống những bậc thang trơn trượt.

Hàng mi nàng khẽ run, rõ ràng là thấy nhưng như thấy, cúi đầu nâng làn váy, tay vịn cánh tay cung nữ, hết sức cẩn thận từng bước .

Ánh mắt Kỳ Diên càng thêm trầm xuống, hiển nhiên nhận sự né tránh của nàng.

Hắn vốn tính tình , lúc cũng chỉ vì lo lắng nàng sẽ ngã.

Hắn nắm lấy cổ tay nàng đang vịn cung nữ, kéo lòng bàn tay .

Ôn Hạ hoảng hốt ngước mắt, trong khoảnh khắc luống cuống , đôi mắt hạnh long lanh nước, rụt tay về.

Kỳ Diên mím chặt môi mỏng, cố gắng điều hòa cơn tức nghẹn trong lòng, dùng sự tàn bạo mà Nguyễn Tư Đống và những khác với để đối xử với nàng.

Hắn vẫn thu tay về, cứ giữ nguyên mặt nàng, cho phép nàng từ chối.

Trong sự im lặng đối đầu, là kẻ mạnh cuối cùng chiến thắng.

Ôn Hạ nắm chặt váy, cuối cùng cũng chầm chậm đưa tay , nhưng nắm lấy tay áo .

Kỳ Diên ép buộc nàng nữa, tại chỗ chờ nàng sóng vai tới, mặc cho nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay áo .

Xuống hết những bậc thang dài, dừng bãi đất bằng ven bờ, mắt là mặt nước đậu la liệt những chiếc thuyền du ngoạn. Hai chiếc thuyền lớn mà Trần Lân cũng đang chờ khách ở phía xa, thuyền truyền đến tiếng đàn tỳ bà du dương, những chiếc đèn lồng hình quả hồng nhẹ nhàng đung đưa.

Kỳ Diên hỏi: "Nàng lên thuyền nào?"

Ôn Hạ những chiếc thuyền nhỏ đang chờ khách ở gần, Kỳ Diên thể hiện sự hung bạo, gò bó khác những chiếc thuyền của các văn nhân mặc khách nữa.

"Hoàng thượng thể thuyền nhỏ ?"

"Tất nhiên là ."

Trần Lân gọi một chiếc thuyền của ông lão tới.

Chiếc thuyền nhỏ lướt nhẹ mặt nước, tạo thành những gợn sóng lăn tăn bất tận, chậm rãi tiến về phía .

Tuy ông lão lái thuyền cho Ôn Hạ hôm đó, nhưng những lời ông cũng na ná .

"Hai vị phúc, phú quý vô cùng."

"Tuy thuyền của lão hủ nhỏ, nhưng những thể cùng một chiếc thuyền đều là duyên phận trăm năm, giống như đôi vợ chồng son như hai vị, kiếp chắc chắn duyên phận hề nhỏ!"

Tuy Kỳ Diên lộ vẻ gì, nhưng khóe môi giãn cho thấy hài lòng với lời .

Ôn Hạ lặng lẽ ánh nước lấp lánh, cảnh sắc ven bờ, kiếp duyên phận, nàng tin.

Nếu định nghĩa kiếp , lẽ kiếp Kỳ Diên m.ó.c t.i.m móc thận cứu mạng nàng, kiếp mới để nàng bắt nạt như .

Ông lão thể chèo thuyền đến gần thuyền lớn, nhạc và các tài tử ngâm thơ.

Ôn Hạ ồn ào, chỉ để thuyền chạy chậm.

Ban đầu nàng định im lặng, lười chuyện với Kỳ Diên, nhưng nghĩ , nàng ôn tồn hỏi ông lão: "Ông lão sống bằng nghề lái thuyền, thấy vất vả ?"

"Không vất vả , ngày nào cũng gặp đủ loại , thể thấy cảnh gia đình sum vầy, cũng thể thấy thương nhân đến Thanh Châu buôn bán, học hỏi ít điều! Nếu ruộng, cũng gặp nhiều như , chỉ là ngày nào cũng ở thuyền, bệnh phong thấp ở chân nặng thêm."

Ôn Hạ chính là dẫn dắt đến cuộc trò chuyện tưởng chừng như bình thường .

"Vậy tiệm thuốc ở Thanh Châu đắt ?"

"Không đắt đắt. Thanh Châu chúng gần Ly Châu, lúc tiên hoàng còn là Thái tử từng đến Ly Châu, cho phép Ly Châu tăng giá thứ, còn cưỡi ngựa qua Thanh Châu chúng , vị quận thủ cũng học theo, còn tiên hoàng khen ngợi. Bây giờ giá thuốc vẫn định, cũng tăng bao nhiêu."

Ôn Hạ mỉm .

Dung mạo của nàng dễ khiến ấn tượng khó gần, nhưng nàng hề kiêu ngạo, nụ gương mặt xinh còn dịu dàng, giọng cũng ôn hòa nhẹ nhàng.

Người lái thuyền càng càng hăng: "Còn nữa, từ khi Hoàng hậu nương nương đến Thanh Châu năm ngoái, chúng những dân mới sống thoải mái, chỉ giá lương thực tăng, mà những chuyện phạm pháp cũng ít ! Đây đều là nhờ phúc của nương nương Hoàng gia!"

Ôn Hạ mỉm , ánh mắt liếc sang Kỳ Diên bên cạnh. Thân hình cao lớn của in bóng mặt nước lấp lánh, đường nét ngược sáng ánh đèn lồng dường như bớt vài phần khí thế, trở nên gần gũi hơn.

Ôn Hạ nhiều, tiếp tục với lái thuyền: "Ông lão tiếp xúc với nhiều thương nhân khắp nơi, chắc hẳn ít chuyện thú vị."

"Chuyện thú vị thì , nhưng cô nương hỏi , lão phu nhớ đến một chuyện ở Thường Châu. Thường Châu thái bình như chúng , quận thủ Thường Châu còn dung túng cho cháu ngoại đánh , đánh gãy chân , quan phủ cũng xử!"

“Tên công tử đó còn nhà nương nương Hoàng gia sủng ái, ngay cả Hoàng hậu hiện giờ cũng sủng ái bằng nương nương nhà , dám chọc chính là chọc Diêm Vương!"

"Còn Doãn huyện, cô nương chứ, một tên cường hào, con trai là môn sinh của Hoàng thượng. Môn sinh của Hoàng thượng đấy, chuyên môn nịnh hót, ai mà thích lời nịnh hót chứ. Cha năm mươi tuổi mà còn cướp dân nữ, ngay cả huyện lệnh cũng dám quản."

Ôn Hạ ánh mắt u uẩn Kỳ Diên, môi mím chặt, ánh đèn lồng ngược sáng, đường nét gương mặt chìm trong bóng tối, rõ. Ôn Hạ đang khó chịu.

Nàng chính là cho rõ những gì khi lên ngôi.

Trong ấn tượng thời thơ ấu, vị Thái tử ca ca đó là tài giỏi, thông minh lanh lợi. Lần nàng Tống Diễm Thư hãm hại, nhà họ Tống một tấm kim bài miễn tử truyền , Kỳ Diên . Rõ ràng tức giận, nhưng ẩn nhẫn một tháng, điều tra xong tội chứng của phủ họ Tống, dùng bằng chứng xác thực đánh đổ cả nhà họ Tống, chứ dùng uy thế của Đông Cung.

Ôn Hạ chán ghét Kỳ Diên, nàng những việc bây giờ, phần lớn đều là cố tình đối nghịch với Thái hậu. Nếu còn chút nào thông minh dũng cảm của thiếu niên năm xưa, thì nửa câu cũng coi như là .

Nói đến đây là đủ , Ôn Hạ sợ Kỳ Diên nổi giận, mỉm bảo lái thuyền dừng ở mép nước, chống cằm, ung dung những đứa trẻ đang chơi đùa gốc cây ven bờ.

Cách cũng xa, tiếng đùa của lũ trẻ vang lên trong trẻo, hợp với màn đêm yên tĩnh .

Kỳ Diên vốn nhúc nhích cuối cùng cũng dịu xuống, ban đầu Ôn Hạ vui vẻ trải qua đêm cuối cùng ở Thanh Châu, ngờ gặp nhiều chuyện như .

Mấy chuyện lái thuyền đều do , nhưng hiểu rõ đó là nghiệp chướng mà gây trong những năm tháng hoang phí .

Phụ hoàng hiền đức, khi còn nhỏ, mới bắt đầu hiểu trách nhiệm của Thái tử Đông Cung, vị phụ hoàng nhân từ luôn là tấm gương lý tưởng để noi theo khi vua.

Thái hậu hết đến khác dan díu với Ôn Lập Chương, hết đến khác vắng mặt trong những khoảnh khắc quan trọng thời thơ ấu của , còn phụ hoàng hết đến khác tha thứ, đều khiến thể nào quên.

Nếu một vị hoàng đế ôn hòa nhân từ, yêu dân như con, cả đời cần mẫn chỉ nhận kết cục c.h.ế.t yểu, dựa cần chính yêu dân như . Hắn vốn là bạo quân, hôn quân trong miệng các triều thần.

Tiếng đùa của lũ trẻ bờ vang lên rõ mồn một, một bé trai và một bé gái đang chơi trò gia đình, đóng vai cô dâu chú rể.

"Bây giờ chúng móc ngoéo tay là vợ chồng , sẽ bảo vệ nàng bình an, bánh nướng ngon, trâm cài hoa đào đều cho nàng hết!" Cậu bé chọc cho cô bé khúc khích.

Kỳ Diên lặng lẽ quan sát Ôn Hạ, nàng chỉ chống cằm, gương mặt trắng nõn lộ chút cảm xúc nào. nhớ đến ký ức thời thơ ấu.

Hắn cũng từng hứa với nàng những lời thề non hẹn biển như .

Thế mà giờ đây...

Ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, trong lòng dâng lên một cảm giác nghẹn ngào khó tả.

"Được , giờ lớn ."

Trên bờ, bé vẫn tiếp tục trò chơi: "Ta sẽ đẩy nàng, đẩy nàng ngã! Không , nỡ tay, nàng tự xổm xuống đất , lên!" Nói xong, bé giật lấy cành hoa mơ tay cô bé.

Ôn Hạ chau mày, chống cằm nữa, hai tay siết chặt khăn tay, đôi mắt hạnh long lanh chăm chú, thở gấp gáp.

Cô bé chỉ năm sáu tuổi, cướp mất hoa trong tay, đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó , nước mắt rơi lã chã.

"Sao giật hoa của hu hu hu!"

"Chúng đang chơi trò gia đình mà, giờ chúng lớn , thể bắt nạt nàng tùy thích, cha trong quán đều như , trong thoại bản một vị hoàng đế cũng giống như chúng . Nàng xổm xuống đất !"

"Đủ --" Kỳ Diên đột nhiên dậy.

Thuyền lay động mạnh, lạnh lùng lưng với Ôn Hạ: "Trở về."

Nắm tay trong ống tay áo siết chặt thành quyền, thuyền còn cập bến, vội vàng bước xuống. Đi vài bậc thang mới nhớ tới phía , lạnh lùng dừng , đầu Ôn Hạ, thấy nàng cung nữ đỡ xuống thuyền, bước lên bậc thang, mới tiếp tục .

Xe ngựa một đường chạy về hành cung.

Trên xe, hai đều gì.

Bầu khí lạnh lẽo đến ngột ngạt, nhưng Ôn Hạ dường như còn sợ hãi nữa.

Hắn càng tức giận, lòng nàng càng thêm hả hê.

Về đến hành cung, Ôn Hạ xuống xe ngựa, khom hành lễ với Kỳ Diên: "Đa tạ Hoàng thượng đêm nay, thần sẽ nhớ mãi Thanh Châu thành đêm nay, thần xin cáo lui."

Bóng lưng mảnh mai của Ôn Hạ biến mất trong hành lang.

Đêm dài lạnh lẽo, mây đen như đè nặng lên cả thành trì, mang theo vẻ tiêu điều lạnh lẽo.

"Tên cháu trai của Quận thủ Thường Châu, điều tra, nếu đúng như , thì trả chân cho , cách chức ."

"Trẫm môn sinh nào xuất từ huyện lệnh?"

"Khởi bẩm Hoàng thượng, là huyện Doãn." Trần Lân cúi đầu đáp.

Kỳ Diên lạnh lùng : "Trẫm môn sinh như ."

"Thuộc hạ hiểu !" Trần Lân định rời .

Kỳ Diên với ánh mắt sâu thẳm: "Trẫm cho ngươi ?"

Trần Lân đành , quỳ mặt .

Đêm nay, sự sắp xếp đều là để Ôn Hạ vui vẻ, nhưng cái nào dẫm mìn.

Đôi mắt dài về phía xa xa nơi cung điện Lâm Phượng cư.

Kỳ Diên lặng hồi lâu, huyền y hòa cùng màn đêm lạnh lẽo.

Loading...