Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-02-09 05:13:07
Lượt xem: 930

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đối với sự đổi to lớn của hoàng đế Yên quốc, tâm trạng Ôn Tư Lập còn nặng nề hơn cả Kỳ Diên.

ban đầu là mật thám của Ôn gia báo về việc họ Trang dã tâm nâng đỡ một kẻ nhu nhược để thao túng triều đình, Ôn Tư Lập cũng phái điều tra lai lịch của vị Yên đế , cảm thấy đáng để lo lắng, mới hiến kế cho Kỳ Diên.

Hắn vẫn còn nhớ, mật thám lúc nhỏ tiên hoàng Yên quốc sủng ái, mười tuổi vì tranh giành hoàng quyền, tiên hoàng đày đến hoàng lăng, là đày, nhưng thật là bảo vệ. Đáng tiếc đó vẫn hãm hại, lưu lạc đến nơi hẻo lánh của Yên quốc trốn tránh truy sát, bốn năm khi hồi cung tàn tật còn điên, mang một bệnh tật, là một kẻ đoản mệnh.

Bốn năm

Ôn Tư Lập khẽ nhíu mày, ánh mắt sâu xa.

Trong Thanh Yến điện, Kỳ Diên long ỷ, hỏi : “Ngươi nghĩ ?”

“Không gì. Hoàng thượng cũng cần lo lắng, hiện tại Đại Thịnh binh cường mã tráng, Yên quốc trong vòng bốn năm ngắn ngủi ba đổi ngôi, cộng thêm chiến tranh mấy năm , còn thực lực để dám gây chiến nữa.”

Ôn Tư Lập cụp mắt xuống, nghĩ đến trận chiến ở Quỷ U cốc thảm bại bốn năm , và Ôn Tư Hòa đến nay vẫn hồi âm.

Những chuyện đương nhiên thể cho Kỳ Diên , khom : “Yên quốc mật thám của Đại Thịnh , Hoàng thượng cần lo lắng.”

Kỳ Diên nghịch một chuỗi hạt ngọc bích tay, chuỗi hạt màu xanh lục khi xưởng ngọc xong vòng tay cho Ôn Hạ, dùng phần ngọc thừa cắt cho . Đầu năm nay phái đến Oa Đế quốc khai thác ngọc, cho Ôn Hạ ít đồ .

Trong tay xoay xoay chuỗi hạt, Kỳ Diên lo lắng về việc đánh trận, với quốc lực của Đại Thịnh, ít nhất mấy chục năm nữa Yên quốc cũng thể thắng . Hai nước giao chiến nhiều năm như , ai cũng trở thành bá chủ duy nhất của Trung Nguyên, nhưng đều kết quả. Đại Thịnh chiếm Yên quốc sẽ suy yếu, Yên quốc thể công phá Đại Thịnh, nhưng thực lực vẫn đủ để giáng cho Đại Thịnh một đòn nặng nề.

Kỳ Diên ở vị trí quân vương, tuy lười biếng, nhưng cũng sẽ lo lắng cho tương lai của Đại Thịnh. Có một đối thủ hùng mạnh như , việc vực dậy Yên quốc là chuyện sớm muộn.

tương lai sẽ , bây giờ còn quá sớm.

“Trẫm chỉ cảm giác lừa gạt, trẫm còn nhạo là tên bù .” Kỳ Diên dựa long ỷ, nhíu mày : “Không , trẫm cảm thấy đối với trẫm mà , hẳn là một kẻ địch tầm thường.”

“Yên đế đối với Đại Thịnh , đương nhiên là kẻ địch.” Ôn Tư Lập : “Thần sẽ phái thêm mật thám đến Yên quốc, từ nay về động tĩnh của Yên quốc đều sẽ báo cáo cho Hoàng thượng ngay lập tức.”

Kỳ Diên giải thích kẻ địch mà là loại kẻ địch mà Ôn Tư Lập nghĩ, nhưng cũng rõ cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Sau khi Ôn Tư Lập lui xuống, Kỳ Diên gọi Vân Nặc xuất hiện, dặn dò mật thám của cũng chú ý đến động tĩnh của Yên quốc.

Hồ Thuận bẩm báo, một lô ngọc bích thô từ Oa Đế quốc vận chuyển về.

Kỳ Diên mím môi nhạt, nghĩ đến chuyện nữa, dậy : “Đi đón Hoàng hậu.”

Hắn cùng Ôn Hạ đến xưởng ngọc, mỗi ngọc bích thô đưa đến, Ôn Hạ đều sẽ đích đến xem thợ cắt ngọc.

Lần ngọc bích đưa về từ chỗ mở cửa sổ thì chất ngọc , Ôn Hạ tràn đầy mong đợi, đôi mắt hạnh long lanh dịu dàng. Đợi thợ cắt ngọc xong, thấy cả khối ngọc đều chủng loại và màu sắc , Ôn Hạ cong môi , vui vẻ.

Trên đường về Phượng Dực cung, Kỳ Diên : “Mấy ngày nữa trẫm sẽ xuất cung, dẫn nàng cùng, Hoàng hậu chuẩn một chút.”

“Hoàng thượng xuất tuần ?”

Kỳ Diên với Lương Hạc Minh rằng nhận lời tỉ thí kiếm thuật với cao thủ võ lâm.

Ôn Hạ xong, trong lòng chút do dự, cùng. Kỳ Diên chẳng để ý đến việc nàng từ chối , cứ thế sải bước về phía , kể về những chuyện thú vị khi tỉ thí đây của .

"Nửa năm nay, trẫm xem như siêng năng , ngày nào cũng vùi đầu chính sự, nhân dịp cũng nên thư giãn vài ngày. Ngoại trừ nàng, cả triều đình chẳng ai sở thích của trẫm, cũng chẳng trẫm võ nghệ cao cường. Lần ở Thanh Châu, trẫm gặp một cao thủ, kiếm khách áo xanh đ.â.m trẫm một nhát kiếm, cũng may điểm dừng, kịp thời thu tay để trẫm thương nặng. Đã bao nhiêu năm trẫm gặp đối thủ nào, chuyến xem thử võ lâm ai tiến bộ ."

Nói đến chuyện tỉ thí, Kỳ Diên còn nhiều hơn cả khi bàn chuyện chính sự. Nhớ đến lượng lớn ngọc phỉ thô đưa đến những ngày qua, Ôn Hạ cuối cùng cũng từ chối Kỳ Diên nữa, đồng ý cùng.

Kỳ Diên hiện tại dường như còn tật gì lớn, đối xử với Ôn gia , triều đình cũng nể mặt Ôn Tư Lập. Lần , tam ca thương nặng cũng nhờ ngự y và thuốc phái đến. Hắn cũng sủng ái nàng, triệu kiến bất kỳ phi tần nào khác,赏赐 liên tục, đội ngũ khai thác ngọc tốn kém nhân lực vật lực cũng liên tục vận chuyển ngọc phỉ thô về kinh thành, Kỳ Diên đều ban thưởng cho nàng.

Cách đây lâu, Ôn Tư Lập với Ôn Hạ rằng, Kỳ Diên siêng năng chính sự, phần lớn là vì cảm thấy nên trị vì đất nước cho , để thể lấp đầy quốc khố.

Lần , khi lục soát nhà Tiết Trung ở Lại bộ, cấm quân tìm thấy ít vàng bạc châu báu, Kỳ Diên những tức giận mà còn lớn, hạ lệnh sung công quốc khố. Khi đó chỉ hai bọn họ, Kỳ Diên : "Số tiền dùng để khai thác ngọc, còn thể mua thêm hai ngọn núi ngọc phỉ của Oa Để quốc".

Những chuyện , Kỳ Diên từng với Ôn Hạ, nàng cũng cho rằng siêng năng vì nàng.

Cứ coi như thích vẻ bề ngoài của nàng .

Ôn Hạ nghĩ, nếu thể luôn đối xử với Ôn gia và nàng như , cuộc sống bình yên như thế trôi qua, lẽ chính là nơi nương tựa nhất mà nàng thể lựa chọn trong thâm cung .

...

Nơi Kỳ Diên tỉ thí là ở Vận thành, cách kinh đô xa, bọn họ xuất phát từ sáng sớm, đến giờ Ngọ tới nơi.

Chuyến , Kỳ Diên dẫn theo Nguyễn Tư Đống và Lương Hạc Minh, đường , ba cùng chung một cỗ xe ngựa. Hai bọn họ ồn ào, tuy xin nàng vì chuyện bắt nạt nàng hồi nhỏ, nhưng Ôn Hạ vẫn ưa họ.

Vào đến khách điếm trong thành, nàng liền tắm rửa sạch sẽ, Kỳ Diên cùng bọn họ dò la tình hình trong thành, đến khi trời tối mới trở về.

Gian phòng thượng hạng nhất ở đây trang trí vô cùng xa hoa, chính sảnh hai gian phòng ngủ ở hai bên. Kỳ Diên vòng qua bình phong, tiến về phía gian phòng của Ôn Hạ.

Hắn cố ý lên tiếng, nào ngờ dọa nàng sợ hãi.

Lúc , Ôn Hạ đang dựa giường xem một cuốn sách về núi non sông nước, mơ màng sắp ngủ, đề phòng. Nàng ngẩng đầu lên thấy một nam nhân cao lớn đeo mặt nạ bạc nửa mặt, sợ đến mức hét lên liên tục.

Cuốn sách trong tay rơi xuống đất, nàng ôm đầu, liên tục lùi về , nhưng trong giường chỉ chừng gian, nàng co nép góc, nước mắt giàn giụa.

"Hạ Hạ, là trẫm."

Kỳ Diên tiến lên nắm lấy tay nàng, Ôn Hạ vẫn còn sợ hãi, liên tục lùi .

Kỳ Diên tháo mặt nạ xuống, ôm nàng lòng: "Đừng sợ, trẫm vốn định cho nàng xem mặt nạ mới của trẫm..."

Ôn Hạ cuối cùng cũng dần bình tĩnh nhờ mùi long diên hương , mặc cho Kỳ Diên ôm chặt lấy nàng. khi nhắm mắt , trong đầu nàng vẫn là ký ức đau khổ chiếc mặt nạ gợi lên.

Năm nàng chín tuổi, Kỳ Diên dọn về Đông Cung, dường như quyết tâm đuổi nàng , mỗi đêm đều là tiếng nhạc ầm ĩ.

Nàng cả đêm ngủ , đêm đó Hứa ma ma đón đến cung Thái hậu. Trên con đường nhỏ bên ngoài Đông Cung, Kỳ Diên đeo một chiếc mặt nạ quỷ bay đến mặt nàng.

Hốc mắt chảy máu, hàm răng nhe , mái tóc dài bay phấp phới trong gió đêm...

Họ đó là do Kỳ Diên phái đến dọa nàng, bởi vì con quỷ đó bay, còn Kỳ Diên khinh công.

Ôn Hạ chỉ cần một cái là đó là Kỳ Diên.

Nàng dám phản bác, nhưng cũng dám về Đông Cung nữa, dám ngủ một ban đêm, cũng dám đường đêm. Dù phía nhiều cung nữ theo, nàng vẫn sợ màn đêm đen kịt.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, Kỳ Diên ôm quá chặt, nàng thở hổn hển, từng chút một mở mắt , tại trong lòng vẫn chua xót như ?

"Lần trẫm sẽ đột ngột xuất hiện như nữa, sẽ đeo mặt nạ dọa nàng nữa." Kỳ Diên vuốt ve mái tóc nàng, buông nàng , nàng chăm chú, "Còn nữa ?"

Hắn bất đắc dĩ lau nước mắt cho nàng, những ngón tay thô ráp lướt qua khiến Ôn Hạ khỏi run rẩy.

"Được , là trẫm sai."

Kỳ Diên cất mặt nạ chỗ khuất, trở giường: "Ngày mai trẫm sẽ đeo mặt nạ tỉ thí kiếm với , giờ , ngày mai sẽ sợ nữa chứ?"

Ôn Hạ chậm rãi gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-42.html.]

Ngày hôm , con phố Thanh Vũ náo nhiệt của Vận thành, qua đường chen chúc võ đài rộng lớn. Trên đài hai bóng , một đen một xanh.

Kỳ Diên mặc áo bào đen, đeo mặt nạ bạc nửa mặt, tay cầm trường kiếm, cho dù cố ý che giấu khí chất đế vương, nhưng dáng cao lớn, thẳng tắp vẫn toát khí phách của một kiếm sĩ.

Hôm nay, cố ý đeo thắt lưng do Ôn Hạ may, để thể hiện khí chất, bên hông còn đeo thêm một cây sáo ngọc.

Kiếm sĩ đối diện mặc áo bào xanh, gầy nhưng cao, vững vàng cầm kiếm, thấy sức mạnh.

Ôn Hạ trong gian phòng riêng lầu hai của một quán bên cạnh võ đài, hai bên đều cấm vệ của Kỳ Diên theo. Nàng che mặt bằng khăn voan mỏng, mặc váy lụa màu hải đường, búi tóc cài hoa hải đường màu hồng, Kỳ Diên từ cửa sổ.

Người đánh trống đài hiệu lệnh, hai bên bắt đầu di chuyển, chiêu. Hai bóng , một đen một xanh, nhanh như chớp, khán giả bên chỉ thấy náo nhiệt, ai nấy đều khen .

Ôn Hạ hiểu kiếm thuật, chỉ Kỳ Diên thủ nhanh nhẹn, chiêu mạnh mẽ, nhưng vẫn chừa đường lui, thương. Khinh công của quả thực , tuy đối phương cũng khinh công, nhưng vài hiệp địch chiêu thức của , thua tay , tâm phục khẩu phục. Hôm nay hai kiếm sĩ khiêu chiến Kỳ Diên, đều thua cả, đều sang năm luyện tập cho sẽ tái đấu với .

Khán giả bên vỗ tay rầm rộ, hô vang "hiệp sĩ" về phía Kỳ Diên, cũng cuộc trò chuyện của với kiếm sĩ lúc nãy, biệt hiệu của là Long Ẩn Tán Tiên, liền hô vang biệt hiệu oai phong .

Dưới ánh mặt trời chói chang, chiếc mặt nạ bạc của Kỳ Diên trông còn đáng sợ như đêm qua nữa.

Hắn đài, lên lầu hai, ánh mắt chạm ánh mắt của Ôn Hạ.

Ôn Hạ mỉm nhẹ.

Kỳ Diên bay thẳng về phía nàng, vượt qua lan can, ôm lấy eo nàng, thi triển khinh công đưa nàng bay từ mái nhà trong tiếng kinh ngạc của .

Gió rít bên tai, Ôn Hạ chỉ còn ôm chặt eo : "Hoàng thượng ?"

"Hồi nhỏ trẫm dẫn nàng xem cầu vồng ?"

"Thần nhớ rõ nữa."

"Trẫm dẫn nàng xem cầu vồng." Bay lên cao, ai thấy bọn họ nữa, Kỳ Diên cất mặt nạ .

Ôn Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu: "Trong thung lũng ?"

Kỳ Diên khẽ , môi mỏng nhếch lên: "Còn coi như thông minh." Hắn cúi đầu xuống, Ôn Hạ vốn sợ độ cao, cánh tay đang vòng qua eo khẽ siết chặt hơn. Hàng mi nàng run rẩy như cánh bướm, chóp mũi xinh xắn hếch lên. "Trẫm là hoàng đế duy nhất khinh công từ xưa đến nay ?"

Ôn Hạ cần suy nghĩ đáp: "Đương nhiên là ."

Hắn khẽ nhướn mày: "Đợi trăm năm trẫm băng hà, bí mật sẽ giấu nữa. Cho sử quan ghi , Long Ẩn tán tiên là trẫm, hoàng đế võ công cái thế cũng là trẫm. Để cho con cháu đời thêm chút áp lực, đừng chỉ đến việc trị vì thiên hạ."

Ôn Hạ bất đắc dĩ cong môi, Kỳ Diên đắc ý nhất chính là khinh công của . Xét về võ học, quả thật lợi hại.

Tấm mạng che mặt Kỳ Diên gỡ xuống, hôn mạnh lên má nàng.

Nàng khẽ đỏ mặt.

Bay lên cao hơn nữa, Ôn Hạ chỉ thể bám chặt vạt áo Kỳ Diên, vùi mặt n.g.ự.c .

Cuối cùng dừng bên một hồ nước trong rừng. Nước hồ xanh biếc trong veo, mắt là núi cao thác đổ, nước chảy xiết, tiếng nước róc rách, cầu vồng bảy sắc hiện lên đỉnh thác.

Nơi sơn dã, hai bên đường mọc đầy cúc dại, khí xung quanh ẩm ướt, thoang thoảng hương hoa.

Ôn Hạ cầu vồng mặt, cong môi , tâm trạng vui vẻ, má lúm đồng tiền hiện rõ.

Kỳ Diên bỗng hỏi: "Hồi nhỏ nàng gọi cô là gì?"

Ôn Hạ khẽ ngẩn , "cô", nàng liền đáp: "Thái tử ca ca."

"Còn nữa."

Ôn Hạ dừng một lát, ngẩng đôi mắt trong veo lên, giọng dịu dàng: "A Diên ca ca."

Kỳ Diên bật , nụ phóng khoáng, vui vẻ. Hắn ôm eo nàng, đưa nàng bay qua hồ nước trong vắt, xuyên qua cầu vồng bảy sắc.

Đây là đầu tiên Ôn Hạ xuyên qua cầu vồng, nàng thể tin , mở to đôi mắt hạnh, hàng mi đọng những giọt nước nhỏ li ti. Ngây ngốc xuống hồ nước xanh biếc chân, cầu vồng bảy sắc, làn váy tung bay, cả như đang lạc một giấc mộng.

Mãi về , những lúc đau khổ nhất, nàng sẽ nhớ về cầu vồng bảy sắc . Những lúc vui vẻ nhất, nàng cũng sẽ nhớ về khoảnh khắc .

Hơi nước từ thác b.ắ.n tung lên mặt, ướt át và mát lạnh. Ôn Hạ chớp chớp đôi mắt hạnh, vùi mặt cổ Kỳ Diên.

Vươn tay chạm ánh sáng bảy sắc, chạm làn nước mát lạnh. Nàng nhịn bật .

"Bay thêm nữa."

Kỳ Diên nghỉ ngơi một lát, đưa nàng bay thêm một .

"Nếu sang năm Hoàng thượng rảnh rỗi, thể đến xem nữa ?"

"Trẫm thể cho tạo một cảnh cầu vồng trong cung." Giọng Kỳ Diên trong trẻo: "Trẫm cũng quên, sang xuân sẽ dẫn nàng ngắm hoa hạnh."

Ôn Hạ vui vẻ, như ôm trọn cả bảy sắc cầu vồng, trong ảo cảnh bảy sắc còn một chút phiền não nào.

...

Vận thành gì lưu luyến, ngày hôm họ lên đường về kinh.

Ôn Hạ ngủ chiếc trường kỷ mềm mại trong xe ngựa. Kỳ Diên lệnh cho xe dừng , tránh xóc nảy, sợ Ôn Hạ tỉnh giấc.

Hắn xuống xe về phía Nguyễn Tư Đống và Lương Hạc Minh.

Đồng xanh yên tĩnh, cấm vệ quân im lặng tại chỗ.

Nguyễn Tư Đống nghỉ gốc cây, nhướng mày Kỳ Diên: "Thần thấy Hoàng thượng chìm đắm trong ôn hương nhuyễn ngọc của Hoàng hậu , cũng mang theo."

Kỳ Diên lười để ý đến .

"Vẫn là Hoàng hậu tính tình , ôn nhu hiền thục, Hoàng thượng thật phúc." Nguyễn Tư Đống nhớ đến Liễu Mạn Nương, giờ đây còn giai nhân để mắt, tự tự than thở.

Lương Hạc Minh: "Ngươi cũng xem Hoàng thượng vì lấy lòng Hoàng hậu những gì, mới nửa năm đưa trưởng tử nhà họ Ôn lên chức Tả tướng, còn tốn kém tiền bạc của dân, mua nhiều núi non ở cái nước nhỏ đó, đào nhiều đá về."

Kỳ Diên liếc Lương Hạc Minh một cái vì câu "tốn kém tiền bạc của dân": "Trẫm vui là ."

Nguyễn Tư Đống lặc đầu : "Từ xưa đến nay hùng khó qua ải mỹ nhân." nghiêm mặt : "Người độc sủng Hoàng hậu lâu như , nàng cũng thấy tin vui, xem lúc phạt giữa trời băng tuyết là đáng ghét đến mức nào."

Đôi mắt sâu của Kỳ Diên tối , mím chặt môi.

"Nếu ngự y trong cung điều dưỡng , sẽ về tìm cô mẫu, hỏi thăm xem vị lang băm chữa khỏi cho biểu tỷ ."

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Kỳ Diên: "Y thuật của cao hơn ngự y ?"

"Đừng xem thường lang băm, họ hàng ngày chữa cho đủ loại bệnh nhân, kinh nghiệm phong phú, giống như ngự y trong cung. Biểu tỷ cũng vốn thể hàn, hai năm mang thai, vị lang băm đó châm cứu vài , uống hết thuốc một tháng, tháng biểu tỷ tin vui."

Kỳ Diên ghi nhớ trong lòng, lệnh cho Nguyễn Tư Đống tìm vị lang băm .

Đường về kinh xa, họ đợi đến khi Ôn Hạ ngủ dậy mới tiếp tục lên đường.

Loading...