Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 49
Cập nhật lúc: 2025-02-11 13:40:42
Lượt xem: 726
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm , trời trong xanh, nắng .
Ôn Hạ bàn trang điểm để Bạch Khấu vấn tóc cho nàng, nàng cúi đầu mở hộp trang sức.
Bạch Khấu khen nàng hôm nay sắc mặt hơn nhiều: "Nương nương gặp Tứ công tử thêm nữa, như tâm trạng sẽ hơn."
Chuyện của Hoắc Chỉ Chu, Ôn Hạ đều với Bạch Khấu: "Huynh về quê , phủ việc, thể rời . Chuyện và nhận , ngươi cũng tiết lộ cho Hoàng thượng, thích nhắc đến Tứ ca ca."
Bạch Khấu cúi đầu .
Ôn Hạ lấy từ trong hộp trang sức một chiếc vòng tay bằng ngọc bích: "Ta một chiếc vòng , chiếc thưởng cho ngươi."
Bạch Khấu : "Nô tỳ Nương nương ban thưởng nhiều , chiếc vòng quý giá như , Nương nương thích thì cứ giữ ."
Ôn Hạ lặng lẽ ngẩng đầu Bạch Khấu, ánh mắt bao giờ dịu dàng như lúc .
Suy nghĩ cả đêm, nàng quyết định rời khỏi đây, thể mang Bạch Khấu theo.
Đây là nha hầu hạ nàng từ nhỏ, khác với những khác. Ôn Hạ kéo tay Bạch Khấu, thoa chút dầu hoa sen lên mu bàn tay nàng, nhân lúc da dẻ mềm mại đeo chiếc vòng cổ tay Bạch Khấu.
"Ta khó khăn lắm mới vui vẻ hơn một chút, ngươi cứ để vui vẻ ."
Bạch Khấu mỉm đáp ứng, dù cũng là nữ nhi trẻ tuổi, chiếc vòng xinh thì vui vẻ.
Ôn Hạ dậy ngoài sân gốc cây hòe, lật giở sách trong bóng nắng lốm đốm.
Bạch Khấu hầu hạ bên cạnh.
Ôn Hạ hỏi: "Ta nhớ Ôn phủ cũng một quyển sách như , là quyển hạ, hình như là lúc chín tuổi từng ở Ôn phủ một thời gian, lúc đó để . Ngươi còn nhớ ?"
Bạch Khấu nhớ.
Năm đó Ôn Hạ cầu xin Thái hậu thư cho cha để nàng trở về Bắc Địa, trong lúc Thái hậu chờ cha hồi âm, thấy nàng thực sự ngủ ngon giấc trong cung, liền lệnh cho Hứa ma ma đưa nàng về Ôn phủ ở vài ngày.
"Ngươi đến Ôn phủ tìm quyển hạ đó cho nhé."
Bạch Khấu lĩnh mệnh lui xuống.
Ôn Hạ tiễn nàng khuất bóng, Hương Sa đang mái hiên xách hòm xiểng lặng lẽ bẩm báo " chuẩn xong", liền đặt sách xuống dậy, phân phó Trứ Văn chuẩn xe ngựa, nàng đến chùa dâng hương.
Đến ngôi chùa từng gặp Tứ ca ca , Ôn Hạ bảo Trứ Văn đợi ở ngoài, dẫn Hương Sa cùng một gian điện thờ Phật.
Hoắc Chỉ Chu áo xanh ngọc bích, thấy nàng, ánh mắt lộ vẻ an ủi và vui mừng.
Ôn Hạ tiến lên, gọi một tiếng Tứ ca ca, dừng một lát : "Ta đến Yên quốc chỉ là tạm thời lánh nạn, chờ Đại Thịnh định, Hoàng thượng còn chú ý đến nữa, sẽ trở về bên cạnh mẫu . Ta là tự do, Tứ ca ca thể hạn chế tự do của ."
Hoắc Chỉ Chu chút đau lòng: "Hạ Hạ, tin khác, chẳng lẽ còn tin ?"
Ôn Hạ bây giờ chỉ là Kỳ Diên dọa sợ, nếu Tứ ca ca chỉ là phận bình thường, hoàng đế, nàng đương nhiên sẽ câu .
nhớ đến sự tin tưởng và ỷ của nàng đối với Hoắc Chỉ Chu đây, lúc đó nàng chỉ coi là ca ca, là cả đời, còn từng cứu mạng nàng hồ. Lúc đó, nàng tin tưởng tuyệt đối.
Vẻ mặt đau lòng của Hoắc Chỉ Chu khiến Ôn Hạ chút đành lòng, nhưng vì tương lai, nàng vẫn rõ suy nghĩ trong lòng cho .
"Tứ ca ca, cha canh giữ Đại Thịnh cả đời, là con của cha, nên đến Yên quốc. bây giờ còn cách nào khác, cũng là ca ca của , bằng lòng đến quê hương của xem thử, nhưng vẫn , thể rời bất cứ lúc nào."
Hoắc Chỉ Chu tuy đau lòng, nhưng vẫn gật đầu kiên định với nàng, ánh mắt chút tán thưởng: "Hạ Hạ vẫn như , chủ kiến của riêng . Muội cách bảo vệ , nên vui mừng mới ."
"Muội cha canh giữ Đại Thịnh cả đời, nên đến Yên quốc. Câu , lẽ quan điểm khác."
"Bây giờ khác nắm quyền, mà là . Hai nước giao chiến, thương tiên chính là Ôn gia quân, mà nắm quyền, trả cho hai nước một sự thái bình, cũng trả cho Ôn gia một sự an ."
Ôn Hạ đôi mắt ôn hòa của , nở nụ .
Hương Sa lấy dụng cụ dịch dung: "Chủ tử, bắt đầu thôi."
Ôn Hạ: "Ta còn một câu cuối cùng."
"Huynh là ca ca của ..."
Ôn Hạ mở lời thế nào, trai tuấn tú như ngọc mặt.
Nàng từng tưởng tượng nếu thể tự chọn lựa phu quân, quả thực là lấy cha và các ca ca hình mẫu, nhưng nhiều hơn, là thích nam nhi văn võ song , phẩm vị hơn như Ôn Tư Hòa.
Nàng coi là ca ca, với nàng, đối với nàng còn là tình cảm nữa.
Nàng chỉ cảm thấy hổ và luống cuống, dám nghĩ đến chuyện đó.
Nói xong câu , hai má Ôn Hạ nóng bừng, đỏ mặt , đầu tiên mặt ca ca thiết như mà luống cuống.
Tuy nàng chỉ nửa câu, nhưng Hoắc Chỉ Chu cũng hiểu ý nàng, chút ảm đạm, nhưng vẫn mỉm như thường, giống như mỗi chiều theo ý nàng lúc nhỏ, khẽ : "Ừm, , chỉ cần Hạ Hạ Hạ Hạ vui vẻ là ."
Ôn Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, theo Hương Sa dịch dung, nhẹ nhàng áp hai má nóng bừng. May mà lưng , Tứ ca ca thấy.
Ôn Hạ dịch dung thành một bình thường, tuy Hương Sa cố ý đổi một đường nét khuôn mặt nàng, nhưng cốt cách và dung mạo của nàng vốn hảo, trong dung mạo bình thường , thần thái và khí chất vẫn là một mỹ nhân.
Hương Sa dịch dung thành Ôn Hạ, Ôn Hạ thấy cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.
Hương Sa mỉm quỳ lạy nàng: "Nương nương, nô tỳ từ biệt tại đây."
Nàng quỳ lạy Hoắc Chỉ Chu: "Chủ nhân, bảo trọng."
Hoắc Chỉ Chu gật đầu nàng một cái, nắm tay Ôn Hạ cửa.
Ôn Hạ dừng bước: "Bạch Khấu là nha hầu hạ từ nhỏ, mong chiếu cố nàng nhiều hơn."
Hương Sa gật đầu, ánh mắt hạnh nhân đang mỉm , thần sắc quả thực giống Ôn Hạ đến tám chín phần.
Ôn Hạ: "Ngươi tên gì?"
Nàng khựng một chút, mỉm : "Nô tỳ tên là Vân Nga."
"Cảm ơn ngươi, Vân Nga. Ta để một bức thư cho Hoàng thượng trong hộp đựng đồ trang điểm bằng vỏ sò điệp bàn trang điểm. Nếu một ngày ngươi bại lộ, thể đưa bức thư cho ngài , hẳn là thể bảo tính mạng."
Đêm qua suy nghĩ , Ôn Hạ sợ liên lụy đến vô tội nên một bức thư cầu xin. Nếu Kỳ Diên còn chút tình nghĩa xưa, lẽ sẽ tha cho Vân Nga, đến mức hại nàng mất mạng.
Vân Nga mỉm gật đầu.
Ôn Hạ nàng thật sâu, ánh mắt đầy ơn, đó Hoắc Chỉ Chu dìu .
Bóng dáng màu xanh như cây tùng cây ngọc, biến mất ở cửa phòng. Vân Nga mỉm , một giọt nước mắt lăn xuống, nàng khẽ nhíu mày dậy, phủi nhẹ bụi tà váy, mở cửa, vẻ mặt bình tĩnh về phía Trứ Văn ở xa xa.
"Nương nương, thấy Hương Sa hầu hạ ?"
"Ta việc sai nàng lo liệu." Vân Nga khẽ ho một tiếng, giọng khó chịu.
Tuy thể đổi dung mạo, nhưng giọng chỉ thể đổi bảy tám phần.
Trứ Văn cẩn thận dìu nàng lên xe ngựa, sẽ về Ly cung mời đại phu.
Mãi cho đến khi Bạch Khấu về Ly cung đưa sách cho nàng, cũng phát hiện điều gì khác thường.
...
Bên Ôn Hạ tới cổng thành Kinh đô. Từ nhỏ nàng học theo lễ nghi tôn quý nhất của Đại Thịnh, đây là đầu tiên thoát khỏi lớp xiềng xích , kích động căng thẳng. Khi xe ngựa dừng xếp hàng chờ kiểm tra, nàng chút bất an nắm chặt khăn tay.
Cách lớp tay áo, Hoắc Chỉ Chu nắm lấy tay nàng.
"Đừng lo lắng."
"Tứ ca ca giấy thông hành Kinh đô?"
Hoắc Chỉ Chu cũng giấu giếm nàng: "Trong thành Bắc Châu giúp ."
Ôn Hạ khẽ dừng , khi Bắc Châu sáp nhập Đại Thịnh, Kỳ Diên phân bổ ít ngân khố để cải cách, nhưng đều tham ô, Ôn Tư Lập đến Bắc Châu chính là để xử lý chuyện .
Chưa đợi nàng lên tiếng, Hoắc Chỉ Chu : "Yên tâm, phận của , chỉ là lấy tiền việc. Đại ca đang phụ trách điều tra Bắc Châu, tin rằng loại cho dù , đại ca cũng thể điều tra ."
Ôn Hạ nghĩ đến Hứa ma ma và các ca ca, trong lòng nỡ: "Nếu với nương là rời khỏi hoàng cung, đồng ý cho ?"
"Muốn từ biệt với nương, đại ca và tam ca ?"
Ôn Hạ ảm đạm gật đầu.
Hoắc Chỉ Chu xoa đầu nàng: "Nói chuyện đàng hoàng với nương, cũng là nữ tử, sẽ hiểu cho . Nếu từ biệt với bọn họ, đường đến Yên quốc, qua Bắc Địa, chúng thể gặp bọn họ. Ta sẽ gặp đại ca, để đồng ý cho cùng đến Yên quốc?"
Ôn Hạ ngước mắt Hoắc Chỉ Chu, ánh mắt dịu dàng, khẽ gật đầu.
Bên ngoài xe ngựa, thị vệ Ân Huấn : "Chủ tử, đến lượt chúng xuống xe kiểm tra ."
Ân Huấn vén rèm xe, Hoắc Chỉ Chu xuống xe , đưa tay về phía Ôn Hạ.
Ôn Hạ vịn tay xuống xe, liền thấy binh lính canh giữ cổng thành ồn ào: "Hai bên tránh đường! Đứng yên tại chỗ!"
Hoắc Chỉ Chu ánh mắt trầm tĩnh, lướt xung quanh, cánh tay dài bảo vệ Ôn Hạ.
"Tứ ca ca?"
"Không ."
Bách tính đang xếp hàng đều yêu cầu lui sang hai bên, nhường đường ở giữa.
Ân Huấn về phía ngoài cổng thành: "Có xe ngựa thành."
chiếc xe ngựa ngoại trừ rộng rãi hơn một chút thì cũng là xe ngựa bình thường, ngay cả biển hiệu phủ cũng , chỉ treo một chuỗi ngọc bội hình con thỏ vô cùng tinh xảo, trông khá thú vị.
Đám đông tách , Ôn Hạ ở phía , khi thấy chiếc xe ngựa thì sững sờ tại chỗ, hai vai dần run lên, bước chân cũng rụt rè lùi về .
"Sao ?" Hoắc Chỉ Chu hỏi.
Ôn Hạ mấp máy môi, lắc đầu, mượn lồng n.g.ự.c Hoắc Chỉ Chu để tránh chiếc xe ngựa .
Đó là xe ngựa của Kỳ Diên.
Khi vi hành, thường chiếc xe ngựa bình thường , thì bình thường, nhưng bằng gỗ mun vô cùng chắc chắn, cũng thích treo hình thú vật yêu thích ở phía xe.
Người đánh xe là một thị vệ cấm quân của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-49.html.]
Người cưỡi ngựa hộ tống hai bên là Trần Lân và một thị vệ tín khác.
Mặc dù cửa sổ xe che kín, Ôn Hạ vẫn run rẩy lông mi, sợ hãi túm c.h.ặ.t t.a.y áo Hoắc Chỉ Chu.
Hoắc Chỉ Chu thông minh cỡ nào, trong xe là ai, liếc mắt , ôm lấy Ôn Hạ, bờ vai rộng che khuất hình nàng.
Cổng thành xếp hàng, xe ngựa chậm rãi con đường lớn.
Trên xe chính là Kỳ Diên và Nguyễn Tư Đống.
Hôm nay Nguyễn Tư Đống cố ý đưa Kỳ Diên nếm thử rượu Vận Thành.
Nếm rượu là phụ, Kỳ Diên chỉ ngoài giải sầu, cũng Nguyễn Tư Đống kể chuyện theo đuổi Liễu Mạn Nương. Mặc dù cảm thấy vô dụng, nhưng cũng hơn là một trong Thanh Yến điện, tê liệt phê duyệt từng chồng tấu chương cứng nhắc.
Xung quanh vang lên tiếng huyên náo, Kỳ Diên xoay xoay chuỗi hạt bằng ngọc bích mà Ôn Hạ mang theo trong tay, đột nhiên khựng , động tác tay dừng .
Không hiểu , đầu về phía cửa sổ xe.
Hắn tùy ý vén rèm xe lên, đôi mắt sâu thấy hàng dài dằng dặc, còn một bóng dáng quen thuộc trong đó. Thân hình cao lớn như ngọc, nho nhã tuấn tú, chính là vị chưởng quầy gặp ở Ức Cửu Lâu hôm đó.
Người đàn ông mặc áo xanh, tay áo rộng che chở một nữ tử áo hồng, Kỳ Diên chỉ lướt qua, nhưng vẻ mặt vô cùng dịu dàng cưng chiều.
Kỳ Diên chằm chằm bóng lưng nữ tử đó một lúc.
"Người đang gì ?" Nguyễn Tư Đống theo ánh mắt .
"Nữ tử áo hồng , giống Hoàng hậu ?"
"Người đang đùa ? Eo nữ tử đó thô như , lưng cũng dày! Tiểu hoàng hậu eo thon nhỏ nhắn, dáng yểu điệu rõ ràng, trán rộng vai nhỏ, da trắng nõn như..."
Lời hết của Nguyễn Tư Đống chặn bởi ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Diên, vội vàng giải thích: "Thần tuyệt đối ý gì khác! Đôi mắt của thần cũng tuyệt đối từng mạo phạm Hoàng hậu!"
Kỳ Diên nữa, thấy vị chưởng quầy của Ức Cửu Lâu nắm tay nữ tử, cẩn thận che chở nàng để binh lính kiểm tra, đợi đến khi binh lính cất giấy thông hành, nàng mới .
Dung mạo tầm thường, nước da ngăm đen, lông mày thô, mắt híp, cằm nhọn.
Một liên quan gì đến Ôn Hạ.
Hắn mà thấy giống Ôn Hạ, mà còn cảm thấy nữ tử xa lạ càng càng thấy thiết.
Không hôm nay nữa, tâm trạng bất định, cứ nhớ đến Ôn Hạ mãi.
Ngón tay thon dài buông rèm xe xuống, cả dựa thành xe, Kỳ Diên nhắm mắt .
Trần Lân ở bên ngoài bẩm báo: "Hoàng thượng, nơi gần Du Lâm ly cung, nếu đến ly cung, thuộc hạ sẽ đổi đường nữa?"
Kỳ Diên mím chặt môi mỏng, gì.
Trong lúc chờ đợi im lặng, Trần Lân nhắc nữa, xe ngựa từ từ chạy tiếp.
Kỳ Diên gặp Ôn Hạ, nhưng đêm qua mới dọa nàng sợ, dám chọc nàng vui nữa.
Vậy cứ để nàng nghỉ ngơi vài ngày tính tiếp.
Nàng , ngọc bích mà Oa Đế quốc đào vô cùng hiếm thấy, nàng thấy nhất định sẽ quên hết chuyện vui, mỗi thấy những viên ngọc bích đó nàng đều vui vẻ.
Còn nữa, nàng ở trong cung, căn bản cần nhiều ngọc bích như , sai thợ thủ công xây cho nàng một căn nhà bằng vàng ngọc và ngọc bích. Hắn tin đến khi cung điện bằng vàng ngọc xây xong, nàng sẽ động lòng.
...
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Bên cổng thành, Ôn Hạ lên xe ngựa.
Đợi đến khi xe ngựa khỏi cổng thành Kinh đô, nàng nhịn vén rèm xe lên một chút.
Càng xa, thành lầu cao lớn bầu trời xanh thẳm càng lúc càng nhỏ dần, chữ "Thịnh" lá cờ cũng dần khuất bóng.
Nàng siết chặt tay, mới phát hiện lúc nãy Ôn Tư Hòa nắm tay mà quên cả buông .
Ôn Hạ vội vàng rút tay về, áy náy vết hằn móng tay in lòng bàn tay Ôn Tư Hòa.
"Tứ ca ca đau ?"
"Muội lo lắng nhận , là nỡ rời ?"
Ôn Hạ lắc đầu.
Ôn Tư Hòa : "Yên tâm , cải trang dung mạo, cho dù quen thấy cũng nhận . Hơn nữa..." Hắn ngừng , giọng trong trẻo trầm : "Hạ Hạ, rời chắc là chuyện ."
Ôn Hạ gật đầu, con đường dài hun hút với hoa nở rộ, cây cối xanh tươi rợp bóng hai bên, cuối cùng cũng cảm giác nhẹ nhõm khi buông bỏ tất cả.
"Con đường nhận , lúc Thanh Châu cũng thấy hoa nở khắp nơi." Nàng mỉm .
"Ra khỏi Vận Thành , cưỡi ngựa."
Ôn Tư Hòa mỉm đồng ý.
Họ khá gọn nhẹ, chỉ một chiếc xe ngựa và bốn thị vệ cưỡi ngựa theo, khỏi Vận Thành chỉ mất một canh giờ rưỡi.
Đường lớn rộng rãi, nhiều, ai nấy đều đường của .
Ôn Hạ cùng Ôn Tư Hòa xuống xe ngựa, thị vệ dắt tới một con ngựa hiền lành.
Ôn Hạ yên ngựa, Ôn Tư Hòa sai thị vệ yên mới. Nàng mỉm : "Đa tạ Tứ ca ca."
Giọng nàng chút trong trẻo như thuở nhỏ.
Ôn Tư Hòa : "Ta dẫn , tự cưỡi?"
"Đã lâu cưỡi ngựa."
"Vậy lên ." Ôn Tư Hòa lên lưng ngựa, đưa tay về phía Ôn Hạ.
Ôn Hạ nhờ sức lên ngựa, Ôn Tư Hòa hai tay nắm lấy dây cương, đưa tay nàng. Ôn Hạ tự nhiên nắm lấy, kẹp chặt bụng ngựa, hiệu một tiếng, con ngựa phi nước đại con đường rợp bóng cây.
Ánh nắng xuyên qua tán lá, gió thổi vi vu bên tai, Ôn Hạ vui vẻ thành tiếng.
Ôn Tư Hòa nhẹ nhàng đỡ lấy eo nàng, sợ nàng ngã xuống như hồi nhỏ, nhưng mỗi nàng đều thể dễ dàng điều khiển con bạch mã của .
Ôn Hạ ngẩng mặt lên, mặc cho ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu mắt, lên gò má. Trán nàng tựa n.g.ự.c Ôn Tư Hòa, mỉm như .
Ôn Tư Hòa cúi đầu nàng, khóe môi khẽ cong lên.
Đã lâu cưỡi ngựa, Ôn Hạ cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm.
Nàng như một tinh linh phiêu du giữa trời đất, chứ còn là chim hoàng yến Kỳ Diên giam cầm trong hoàng cung nữa.
"Tứ ca ca, thích khách áo đen ở Thanh Châu hành cung là phái tới?"
"Ừ, đó sợ ?" Ôn Tư Hòa giải thích: "Ta vui, khi đó ở Thanh Châu dễ tay hơn, nhưng vẫn chậm một bước, đáng lẽ nên thư bàn bạc với ."
Ôn Hạ ngẩng mặt lên, từ góc độ ánh mặt trời, trời xanh lá biếc, đôi mắt áy náy của .
Nàng nghiêm túc mà dịu dàng như khi: "Lần việc gì bàn bạc với , đừng như ở Thanh Châu nữa."
Ôn Tư Hòa đáp ứng.
"Chúng đến giờ Dậu, chịu ?"
Ôn Hạ khẽ đáp một tiếng.
Lúc hoàng hôn buông xuống, nàng đuổi theo một màn chiều tà rực rỡ.
Hoàng hôn tráng lệ và nồng nhiệt, ngay mắt nàng, nó phóng to vô hạn, từ từ lặn xuống đỉnh núi. Chân trời ráng chiều muôn màu, bầu trời xanh điểm xuyết những áng mây tuyệt , Ôn Hạ tận mắt chứng kiến non sông Đại Thịnh, tự đuổi theo ánh tà dương.
Nàng chợt thấy bâng khuâng, giữa ánh hoàng hôn nhớ về cầu vồng hồ nước xanh biếc ở Vận Thành, nhưng làn gió nhẹ cuốn tất cả phía , để nàng mang theo tiếc nuối khi rời .
Ôn Hạ khẽ mỉm , nghĩ về quãng thời gian gần mười ba năm nữa.
Đêm xuống, họ nghỉ chân tại một khách điếm điều kiện nhất trong vùng.
Ân Huấn đều đặt phòng thượng hạng, Ôn Hạ và Ôn Tư Hòa ở phòng giữa, thị vệ ở hai bên.
Về đến phòng, Ôn Hạ tắm rửa sạch sẽ, khoác thêm áo choàng bên ngoài xiêm y, xách đèn gõ cửa phòng Ôn Tư Hòa bên cạnh.
Ôn Tư Hòa mở cửa, ánh trăng tràn trong lòng, chiếu lên gương mặt tuấn tú của .
Hắn ôn hòa : "Hạ Hạ dám ngủ ?"
"Không , quà tặng ."
Ôn Hạ đưa chiếc túi gấm giấu lưng mặt Ôn Tư Hòa.
"Tứ ca ca, năm nay bao nhiêu tuổi? Đây là quà sinh nhật cho , bây giờ mới dịp tặng."
Ôn Tư Hòa kinh ngạc mở túi gấm , trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
Trong túi gấm là chiếc đai lưng bằng ngọc do Ôn Hạ tự tay , những miếng ngọc bích khâu đó đều lót vàng bên , chỉ cần qua cũng kim khó luồn qua, tốn nhiều thời gian công sức, chắc chắn sẽ đau tay.
Ôn Tư Hòa Ôn Hạ, ánh mắt dừng ngón tay nàng, mỉm : "Sinh nhật là ngày mười chín tháng mười, năm nay hai mươi mốt tuổi."
"Huynh thích ?" Ôn Hạ mỉm : "Vậy là sinh nhật còn đến!"
Nàng ánh trăng đêm, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ dịu dàng.
Ôn Tư Hòa cong môi: "Đến ngày đó, sẽ bánh hạt dẻ sữa chua cho ăn."
Ôn Hạ mỉm bảo ngủ sớm.
"Nếu thấy khó chịu mặt, thể tháo xuống, còn xa Kinh Đô, đeo mạng che mặt là ."
"Không ."
Ôn Hạ trở về phòng, sờ lên má xuống giường.
Hôm nay vội vàng đường lẽ mệt, nhưng nàng ngủ , tâm trạng rối bời, lo lắng cho chuyện rời cung, lo lắng Kỳ Diên phát hiện .
mà Vân Nga dịch dung tài tình như , nàng dặn dò kỹ càng từng chi tiết cho Vân Nga, chắc là sẽ phát hiện.