Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-02-11 13:40:46
Lượt xem: 732

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xe ngựa đến tối hôm , Ôn Hạ cuối cùng cũng Bắc Địa.

Năm thành bang rộng lớn, giáp với Yên quốc, Đại Thịnh gọi chung vùng đất là Bắc Địa, tướng quân phủ ở Sóc Thành.

Xe ngựa dừng ở cửa thành Sóc Thành, binh lính chặn .

Đêm khuya cho phép xe ngựa và bộ thành, mặc dù hiện giờ hai nước còn chiến tranh, nhưng quy tắc do Ôn Lập Chương đặt lúc sinh thời, Ôn gia quân vẫn luôn thực hiện, dám quên.

Ôn Hạ che mặt bằng khăn voan, qua khe hở rèm xe về phía hai lá cờ đang bay phấp phới cổng thành.

Ngoài chữ "Thịnh", còn chữ "Ôn" của Ôn gia quân.

Gió thu se lạnh thổi mặt, nàng bỗng nhiên thấy sống mũi cay cay.

Ân Huấn đưa ngọc bài của Ôn Hạ, sắc mặt binh lính biến đổi, lập tức trở nên vô cùng cung kính, nhanh chóng sai sang hai bên mở cổng thành, hề hỏi han gì thêm.

Xe ngựa chậm rãi tiến cổng thành.

Nhà cửa, ngõ hẻm trong thành sắp xếp ngay ngắn, Ôn Hạ vô cùng quen thuộc, khóe mắt ươn ướt.

Nàng lớn lên ở đây, từng lưng ngựa của Ôn Lập Chương, qua vô dân hai bên đường dài , họ mỉm chào "Ôn tướng quân", mỉm khen "Tiểu thư thật xinh ", "Tiểu thư sống lâu trăm tuổi"...

Phụ nàng là cha nhất đời.

nàng còn cha như nữa .

Hoắc Chỉ Chu dường như tâm sự của nàng, yên lặng nàng, dám an ủi, cũng mở miệng phiền nàng, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng qua lớp áo.

Cho đến khi xe ngựa dừng ở con hẻm bên ngoài tướng quân phủ.

"Hạ Hạ, chúng về nhà ." Hoắc Chỉ Chu .

Ôn Hạ cánh cổng quen thuộc, mỉm .

Phủ rộng lớn canh phòng nghiêm ngặt, Ân Huấn tiến lên trình một phong thư.

Binh lính chuyển giao cho thị vệ trong phủ, từng lớp từng lớp chuyển đến tay Hứa Ánh Như.

Trong thư ngọc bài của Ôn Hạ và thư nàng .

Nàng dám giải thích quá nhiều thư, nhưng Hứa Ánh Như xong thư liền nàng thể từ trong hoàng cung đến Bắc Địa, ắt hẳn là chuyện bất thường.

Đêm khuya, cửa phủ nguy nga mở , Hứa Ánh Như khoác vai một chiếc áo choàng, tóc mai chút rối vì đánh thức giữa giấc ngủ, mái hiên, ánh mắt long lanh.

Ôn Hạ khoác vai chiếc áo choàng lớn màu đen, mũ trùm đầu cũng che kín, cả chỉ lộ đôi mắt, lúc bước lên bậc thang, Hứa Ánh Như rưng rưng nước mắt.

Hai con thật sâu, nhưng ăn ý chuyện bên ngoài, nắm tay nhanh chóng trở về phòng.

Chờ Dung cô cô đóng cửa phòng, Ôn Hạ mới ôm chặt lấy Hứa Ánh Như: "Mẫu , con gái nhớ mẫu nhiều lắm..."

"Hạ Hạ!" Hứa Ánh Như ngừng vuốt ve gương mặt đầy bụi đường của nàng.

"Sao con về đây, ..." Hứa Ánh Như Hoắc Chỉ Chu đang gỡ khăn che mặt phía nàng, ngạc nhiên hồi lâu, trong mắt vui mừng chút phức tạp.

Ôn Hạ hiểu, lẽ cũng từng hoài nghi Tứ ca ca trong trận chiến đó.

Ôn Hạ chuyện của Hoắc Chỉ Chu .

Hoắc Chỉ Chu đem tất cả những gì với Ôn Hạ giải thích rõ ràng cho Hứa Ánh Như.

Nút thắt trong lòng cởi bỏ, nhưng Hứa Ánh Như cũng đầy vẻ khó xử, nước mắt tuôn rơi.

Ôn gia trung thành và tận tâm thể nhận một vị hoàng đế đây của nước địch con nuôi nữa.

Hoắc Chỉ Chu vẫn luôn dùng giọng ôn nhu gọi "Mẫu ".

Hứa Ánh Như trong nước mắt: "Để Dung cô cô dẫn con nghỉ ngơi , đại ca con đang ở Bắc Châu, mẫu sẽ phái báo cho nó, ngày mai nó thể về phủ gặp con. Tam ca con Nam , mẫu cũng sẽ phái gọi nó, sáng mai nó sẽ về."

Hoắc Chỉ Chu hành lễ rời khỏi phòng, dáng vẻ của chỉ là một con trai tôn kính đối với mẫu , giống như Ôn Tư Hòa đây.

Trong phòng chỉ còn hai con Ôn Hạ và Hứa Ánh Như, Hứa Ánh Như gọi nha đến giúp Ôn Hạ rửa mặt, đợi nàng ngoài, tự chải đầu cho nàng, đuổi nha ngoài.

"Hạ Hạ, tại rời khỏi hoàng cung? Con xảy chuyện gì, cho mẫu ."

Ôn Hạ gương mặt thiết trong gương, nước mắt tuôn rơi: "Mẫu , con về bên cạnh nữa."

"Hắn, ép con thị tẩm..."

Ôn Hạ nên lời, nàng nàng là để ý việc Kỳ Diên ép nàng thị tẩm, mà là những hành động của từ đến nay, những vết thương khắc sâu trong lòng nàng bao nhiêu năm qua.

Nàng luôn luôn hiền lành, bao giờ cãi lời cha , cũng luôn sẵn sàng hy sinh bản để bảo vệ Ôn gia.

đối mặt với Kỳ Diên bây giờ, nàng chỉ cảm thấy chịu đựng nữa.

Đi đến bước , nàng thật ích kỷ.

Vì tư lợi cá nhân mà rời khỏi hoàng cung, vứt bỏ ngôi vị hoàng hậu, sẽ liên lụy đến Ôn gia.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Ôn Hạ ảm đạm, buồn bã cụp mắt xuống, dám mẫu trong gương nữa.

cho dù Hứa Ánh Như nàng hết những lời trong lòng, cũng nàng sống trong hoàng cung dễ dàng gì.

Hứa Ánh Như trong nước mắt: "Về thì về thôi, đừng sợ liên lụy đến gia đình, chỉ cần Hạ Hạ của mẫu sống vui vẻ, mẫu gì cũng ."

Ôn Hạ xoay vùi lòng Hứa Ánh Như ấm áp.

Nàng nghẹn ngào xin .

Hứa Ánh Như vỗ về bờ vai run rẩy của nàng: "Là mẫu xin con, mẫu từng khuyên cha con, từng giúp con."

Cũng đến khi thấy đứa con gái luôn hiếu thuận lời bất chấp tất cả trở về, bà mới hối hận sâu sắc.

Đây là đầu tiên Ôn Hạ ngủ cùng mẫu khi chín tuổi, mặc dù hai con nhiều, chỉ , nhưng Ôn Hạ cũng cảm thấy vô cùng thoải mái tự tại.

Ôn Tư Lai sáng sớm hôm xông cửa phủ, tìm thấy Hoắc Chỉ Chu ở hậu viện.

Ôn Tư Lai oai phong lẫm liệt, búi tóc cao, gọn gàng. Ngũ quan của cứng cáp, đôi mắt trong veo như thiếu niên, đen láy sạch sẽ, hề giống một vị tướng trấn thủ Bắc Địa, cả khí thế uy nghiêm của nắm quyền. Vừa phi ngựa về, áo choàng đen của bụi bặm, dính vài cọng cỏ khô.

Nhìn thấy Hoắc Chỉ Chu, Ôn Tư Lai xúc động, lao đến ôm chặt Hoắc Chỉ Chu, vỗ mạnh vai .

"Tứ haha! Cuối cùng chúng cũng gặp !"

Hoắc Chỉ Chu cũng nắm chặt vai Ôn Tư Lai, nên lời cảm xúc trong lòng.

Thời gian hoàng tử còn lâu hơn thời gian con trai Ôn gia, nhưng tình ruột thịt là thứ chỉ cảm nhận ở Ôn gia, thứ tình cảm gia đình trong sáng và vô tư nhất là do Ôn gia dành cho .

Cho dù bây giờ học cách để lộ vui buồn, che giấu cảm xúc ngôi vị hoàng đế , Hoắc Chỉ Chu cũng nhịn vui vẻ.

Hai buông tay , , đều vui mừng.

"Mấy năm nay ?"

Hoắc Chỉ Chu thu nụ , nghiêm túc : "Tam ca, Yên quốc."

Ôn Tư Lai sững sờ.

Hoắc Chỉ Chu kể hết chuyện cho .

Ôn Tư Lai xong im lặng một lúc, chút buồn bã.

Hoắc Chỉ Chu cũng quan tâm đến cảm xúc của Ôn Tư Lai, thể quan hệ của hai nhất, im lặng một lát: "Huynh để ý phận của , tin tưởng nữa?"

"Ta , chỉ là chút chấp nhận ." Trong đôi mắt đen láy của Ôn Tư Lai hề che giấu nỗi đau: "Ta nhớ cha ..."

Hắn là ít nghi ngờ Hoắc Chỉ Chu nhất. Bây giờ để hắc ưng năm đó là do kẻ thù của Hoắc Chỉ Chu phái đến, cho dù Hoắc Chỉ Chu cũng là nạn nhân, cũng nhịn mà trách móc oán giận, tiếc nuối nếu lúc đó Hoắc Chỉ Chu mặt chiến trường, cha của bọn họ chết.

Những cảm xúc dâng lên, Ôn Tư Lai vẻ mặt ảm đạm của Hoắc Chỉ Chu, cũng nhẫn tâm nữa.

"Vậy vết thương của đó nặng ?"

"Đã ." Hoắc Chỉ Chu chút xúc động, chỉ lướt qua chuyện phế đế hại với , chi tiết, chỉ Ôn Tư Lai hỏi vết thương nặng .

Ôn Tư Lai cuối cùng cũng nở nụ , về phía hậu viện: "Trong thư mẫu Hạ Hạ cũng về, gặp ? Đi, tìm Hạ Hạ thôi!"

Hai về phía sân của Hứa Ánh Như.

Dung cô cô báo cho Ôn Hạ Ôn Tư Lai về phủ, Ôn Hạ đường nhiều ngày, hôm nay vốn định ngủ nướng bù , khi tin thì vui, còn buồn ngủ nữa, mới dậy trang điểm xong.

Nàng đến mái hiên, thấy Ôn Tư Lai rẽ từ cửa vòm.

Đôi mắt thanh niên vẫn thiết như khi nàng rời lúc mười bốn tuổi, oai phong nhanh nhẹn câu nệ. Nhìn thấy nàng, đôi mắt sáng lên, sải bước chạy đến cõng nàng lên.

Ôn Hạ vội vàng ôm lấy cổ Ôn Tư Lai, thành tiếng: "Tam ca ca!"

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Nhớ Hạ Hạ của chết!" Ôn Tư Lai cõng nàng xoay vòng trong sân, giống như lúc nhỏ.

Hoa tai bên mái tóc vang lên leng keng, Ôn Hạ vội vàng giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u đầy trâm cài, sợ rơi cây trâm quý báu xin từ mẫu .

...

Đêm khuya, Ôn Tư Lập cũng từ Bắc Châu chạy về phủ, ngoại trừ Nhị ca ca trấn thủ Nam Dữ Hải thể rút lui, cả nhà bọn họ cuối cùng cũng đoàn tụ.

Lúc , cả Ôn Tư Hòa và Ôn Tư Lai đều lý do Ôn Hạ rời khỏi hoàng cung.

Ôn Tư Lập im lặng.

Ôn Tư Lai "ầm" một tiếng, đặt mạnh chén rượu xuống bàn: "Lão tử điều binh, g.i.ế.c c.h.ế.t tên cẩu hoàng đế họ Kỳ !"

"Ngồi xuống!" Ôn Tư Lập quát lạnh: "Đi theo Trần thúc lâu như , ngay cả ở nhà cũng học theo cái kiểu năng thô lỗ đó ? Mẫu và Hạ Hạ còn đang ở đây!"

Ôn Tư Lai ấm ức trừng mắt Ôn Tư Lập.

Ôn Tư Lập lạnh giọng : "Đừng ở Bắc Địa mà vẻ đây là hoàng đế, suốt ngày cẩu hoàng đế cẩu hoàng đế, ai cho ngươi cái gan đó? Đừng quên phụ dặn dò chúng như thế nào!"

Ôn Hạ chút buồn bã, các trưởng vì nàng mà tranh cãi, đây là điều nàng thấy.

"Đại ca và Tam ca đừng vì mà tức giận, rời khỏi hoàng cung, cho cùng là đúng, liên lụy đến Ôn gia. Nếu hoàng thượng phát hiện, nổi giận, sẽ trở về hoàng cung chịu tội, tuyệt đối liên lụy đến Ôn gia."

Ôn Hạ nghĩ, hình như nàng thật sự quá tùy hứng .

Để nàng ở bên cạnh Kỳ Diên, nàng , nàng thể tiếp tục chịu đựng, tiếp tục thuận theo như nữa.

Nếu thật sự đến ngày Kỳ Diên phát hiện nàng bỏ trốn, nàng chỉ thể từ bỏ tự do phần đời còn mà trở về bên cạnh , thể để xử lý Ôn gia.

Ít nhất, ít nhất thích dung mạo của nàng, mỗi thị tẩm đều thích thể của nàng.

Đến lúc , trong lòng Ôn Hạ chỉ thể chua xót nghĩ như , căn bản thấy trái tim lớp dung mạo của nàng, giữa bọn họ dường như chỉ lớp dung mạo thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-51.html.]

Ôn Tư Lai : "Nói gì mà liên lụy Ôn gia, là đích nữ của Ôn gia, phụ nhận nuôi chúng , chính là để chúng bảo vệ !"

Ánh mắt Ôn Tư Lập sắc như dao, lạnh lùng Ôn Tư Lai, giọng vô cùng trầm : "Phụ nhận nuôi chúng , là để bảo vệ và Hạ Hạ sai, nhưng càng là để bảo vệ Đại Thịnh, bảo vệ giang sơn Đại Thịnh."

Hắn Hoắc Chỉ Chu bên cạnh, nhưng ai ẩn ý trong câu của .

Hắn bày tỏ lập trường tuyệt đối của Ôn gia, trách nhiệm của trưởng tử đặt vai, Ôn Tư Lập luôn suy nghĩ chu hơn bất kỳ ai.

Hắn Ôn Hạ đang ghế: "Hạ Hạ cần tự trách, cũng cần sợ liên lụy Ôn gia. Nếu chuyện gì xảy , Ôn gia chúng sẽ gánh vác hết trách nhiệm."

Nghe những lời , Ôn Hạ chỉ càng thêm áy náy.

Sau khi bữa cơm đoàn viên kết thúc, Ôn Tư Lập gặp riêng Ôn Hạ.

"Hạ Hạ quyết định theo Yên hoàng đến Yên quốc ?"

Ôn Hạ buồn bã : "Bây giờ chỉ thể đến chỗ Tứ ca trốn một thời gian, đợi sóng gió qua sẽ trở về, hiện tại ở Bắc Địa, sẽ liên lụy đến ."

Ôn Tư Lập sợ liên lụy, chỉ hy vọng quyết định của Ôn Hạ đều là suy nghĩ kỹ càng.

Hắn gật đầu : "Nếu quyết định, đại ca sẽ sắp xếp thỏa cho . Ở Yên quốc giống như ở Đại Thịnh, đại ca sẽ âm thầm đưa tử sĩ của Ôn gia đến Yên quốc, nếu thấy ký hiệu , thể yên tâm lộ phận, gọi tử sĩ ..."

Ôn Tư Lập lấy lụa trắng và bút, cùng Ôn Hạ bàn bạc kỹ lưỡng về ám hiệu, dặn dò nàng ở bên ngoài đừng dễ dàng tin tưởng khác, kể cả Hoắc Chỉ Chu.

Ôn Hạ ngây Ôn Tư Lập: "Đại ca vẫn tin lời của Tứ ca ?"

"Không , chỉ lo lắng đế vương, đều khác với phận , tâm cảnh cũng sẽ đổi." Ôn Tư Lập : "Đại ca chỉ là lo lắng cho ."

Ôn Hạ khẽ gật đầu: "Đại ca yên tâm, sẽ cẩn thận hơn."

...

Trở về quê hương, mỗi ngày Ôn Hạ đều vui vẻ.

Con nuôi của Ôn Tư Lập, Sơ Nhi đầy hai tuổi, trông đáng yêu, giọng non nớt gọi cô cô, khiến Ôn Hạ vô cùng yêu thích.

Buổi chiều, khi chơi với cháu xong, nàng một đến căn nhà gỗ nhỏ mà Ôn Lập Chương từng ở.

Căn nhà gỗ từ bên ngoài đơn giản, nhưng cách bài trí trong phòng hai bên trái tao nhã, trong nhà thư phòng của Ôn Lập Chương, binh khí mà ông từng sử dụng. Căn phòng bên là một phòng đàn, bên trong đặt một cây cổ cầm, giá sách nhiều bản nhạc. Trong bếp ngoài dụng cụ nấu ăn, còn một vài dụng cụ ruộng, rõ ràng phụ nàng bao giờ ruộng.

Xung quanh căn nhà gỗ nhỏ hàng rào bằng liễu gai, trong sân rộng ao cá, cây đào, giếng nước, chuồng gà và một chiếc xích đu.

Ôn Hạ mang theo vài nha , bắt đầu dọn dẹp.

Nơi cũng quá bẩn, Ôn Hứa thị hàng năm đều phái đến dọn dẹp một , nhưng bà bao giờ tự đến đây.

Căn nhà gỗ , trong ký ức dường như phụ chỉ dẫn mỗi Ôn Hạ đến đây.

Trước Ôn Hạ từng nghĩ kỹ về những chi tiết , nhưng bây giờ ở đây, thấy quả đào và lá rụng rơi đầy nền đất sét vàng trong sân, nàng mới chậm rãi nhận , lẽ nơi là một vùng cấm địa của Ôn Lập Chương.

Nàng bước thư phòng.

Trên giá sách đều là những cuốn sách mà Ôn Lập Chương yêu thích, mỗi tháng ông sẽ đến đây ở hai ba , lúc đó Ôn Hạ thích đến đây, cảm thấy giường ở đây êm, trong sân lát đá, đôi giày xinh sẽ dính đầy bùn đất. Lúc đó nàng chỉ thích chiếc xích đu trong sân, chơi cả nửa ngày, Ôn Lập Chương hề thấy phiền, ôm nàng lòng, cùng nàng chơi xích đu.

Ôn Hạ lật xem vài cuốn binh thư giá, vốn chỉ là liếc qua loa, nàng bỗng nhiên một dòng chữ tay thu hút bộ ánh , nhất thời sững sờ.

Chữ đó, nàng vô cùng quen thuộc, là chữ tay của Thái hậu.

Ôn Hạ sững sờ lật phía , vài trang cũng phát hiện lời phê của Thái hậu, còn lời phê của phụ .

Trên giấy chỉ về binh pháp, nhưng vài trang thể thấy chữ tay của Thái hậu bên cạnh chữ của phụ , đánh dấu một biểu tượng mặt .

Cho đến khi nàng lật đến một cuốn binh thư khác, chữ tay của Thái hậu và phụ cùng xuất hiện.

"Tình thâm như uyên ương, hoa đào nở rộ."

...

Phủ tướng quân.

Ôn Hạ đến phòng của Ôn Hứa thị.

Sơ Nhi ngủ dậy, giọng non nớt gọi bà ngoại, Ôn Hứa thị mỉm chơi lục lạc với nó.

Dung cô cô và nhũ mẫu hành lễ với Ôn Hạ, c : "Hạ Hạ về , mấy hôm trời mưa, còn phái xem, căn nhà gỗ của phụ con chỗ nào cần sửa chữa ?"

Ôn Hạ , Dung cô cô: "Cô cô dẫn Sơ Nhi chơi , con chuyện với ."

Đợi trong phòng chỉ còn hai con, Ôn Hứa thị quan tâm hỏi: "Hạ Hạ ?"

"Lần con rời kịp chào tạm biệt mẫu hậu, mẫu hậu đang ở Ly Châu tế tổ, đáng tiếc con thể gặp bà thêm nữa."

Ôn Hứa thị thở dài : "Thái hậu nương nương thật lòng đối xử với con."

Ôn Hạ chú ý đến vẻ mặt của Ôn Hứa thị: "Mẫu , con thấy một lời phê sách trong thư phòng của phụ , trong đó chữ tay của Thái hậu."

Ôn Hứa thị khẽ sững , lưng nhặt đồ chơi của Sơ Nhi thảm: "Sách của phụ con cũng từng xem qua, rõ."

"Mẫu , con còn là hoàng hậu Đại Thịnh nữa, vẫn thể thật với con ?"

Bóng lưng yểu điệu của Ôn Hứa thị cứng đờ trong giây lát, vẫn cúi nhặt đồ chơi mặt đất: "Mẫu hiểu con đang gì."

Ôn Hạ hít sâu một , bây giờ sẽ tin bọn họ đuổi nàng như nữa, nàng chịu đựng lời đồn đãi mười hai, mười ba năm .

“Cha và Thái hậu… rốt cuộc tư tình ? Vì binh thư của hai chữ ‘Uyên ương’, lẽ nào nên cho , cho thê tử của ? Tại cho Thái hậu, đối với mẫu bất trung ?”

Ôn Hứa thị nắm chặt con búp bê đầu hổ, bất động. Trong phòng lặng ngắt như tờ, thời gian dài đằng đẵng trôi qua, Ôn Hứa thị cuối cùng cũng xoay .

Khuôn mặt hiền từ của bà trượt xuống một giọt lệ, Ôn Hạ, bà cuối cùng cũng mỉm thừa nhận: “Cha con từng bất trung với , bao giờ.”

“Hạ Hạ, cha con và Thái hậu cũng tư tình.”

Bà trầm mặc hồi lâu, cuối cùng : “Thái hậu vốn dĩ là thê tử của cha con.”

Lông mi Ôn Hạ run lên, sững sờ tại chỗ.

Hoàng cung.

Đêm nay, trong Càn Chương cung vẫn sáng đèn như cũ.

Từ khi Hoàng hậu nương nương cứu khỏi đám cháy ở ly cung đến nay tròn năm ngày.

Cung nhân hầu hạ mặt Hoàng đế dám lơ là dù chỉ một khắc, cung nhân Hoàng đế ban c.h.ế.t ở ly cung, bao gồm cả tiểu đồng thuốc hôm qua lỡ tay đổ thuốc lên cổ tay Hoàng hậu, đều xử tử cơn thịnh nộ lạnh lùng của đế vương.

Không ai dám chút dị động.

Cũng dám phạm một sai lầm nào.

Trong tẩm cung, Kỳ Diên bệt bậc thềm long sàng, vạt áo bào rồng đầy nếp nhăn. Nếu là đây, Hoàng thượng của bọn họ tuyệt đối sẽ mặc y phục nhăn nhúm.

lúc , Kỳ Diên bất động canh giữ trong giường, năm ngày chỉ ngủ đến nửa ngày, đôi mắt phượng của đầy tơ máu, mí mắt cũng thâm quầng.

Thái y trong châm cứu, Kỳ Diên lúc mới lui sang một bên, nhưng vì xổm quá lâu nên hai chân tê cứng, nhờ Hồ Thuận và Trần Lân dìu mới dậy .

Môi mỏng của nứt nẻ đến mức nổi lên nhiều lớp da nhỏ, mấy ngày nay cạo râu, râu ria lún phún mọc một vùng đen sì.

Hắn còn là vị đế vương oai phong lẫm liệt, tuấn tú như nữa.

Nhân lúc thái y đang châm cứu, Hồ Thuận khẩn khoản cầu xin Kỳ Diên dùng bữa, Kỳ Diên vẫn bất động, ánh mắt gắt gao long sàng, trong mắt chỉ Ôn Hạ, chỉ cây kim bạc thái y đang châm mi tâm nàng.

Thấy thể khuyên dùng bữa, Hồ Thuận chỉ đành : “Vậy Hoàng thượng tắm rửa , nô tài sẽ sửa sang dung nhan cho , xem râu ria của nhiều ngày cạo .”

Kỳ Diên vẫn bất động.

Hồ Thuận đành cúi lấy một chiếc gương đồng: “Hoàng thượng, tiều tụy thành thế , như , Hoàng hậu nương nương tỉnh dậy thấy cũng sẽ đau lòng.”

Kỳ Diên lúc mới ngẩng đầu trong gương.

Râu của mọc nhiều, nhớ hai cố ý dùng râu lún phún cọ Ôn Hạ. Nàng đẩy nhưng đẩy , cố ý để râu cọ làn da mỏng manh của nàng, khiến nàng đỏ mặt, nàng sợ ngứa.

Kỳ Diên cứng nhắc, vội vàng lệnh: “Rửa mặt cho trẫm.”

Hắn dùng thời gian nhanh nhất để tắm rửa, sửa sang dung nhan, đang định trở về tẩm cung thì thấy bóng dáng già nua đang quỳ trong điện.

Vân Quế hướng hành lễ: “Hoàng thượng, nô tài cung thăm , thăm Hoàng hậu.”

Kỳ Diên giọng khàn khàn: “Miễn lễ.”

Hắn bước nhanh đến bên long sàng, bước chân phát một tiếng động nào.

Vân Quế quỳ ở chỗ bình phong, ngẩng đầu Hoàng hậu đang long sàng, băng gạc y tế bao bọc đến mức còn vẻ như xưa, nước mắt lưng tròng.

“Hoàng thượng, Triển nhi cứu sống , đa tạ ân cứu mạng của và nương nương!”

Kỳ Diên để ý nữa, liếc mắt , như đang “Cứu , ngươi thể lui xuống”.

Vân Quế vẫn quỳ trong ánh nến.

Ông lặng lẽ gương mặt tiều tụy của Hoàng đế, bóng thoi thóp giường.

Ông mới năm mươi hai tuổi, nhưng dường như trong mấy ngày nay hai bên tóc mai bạc trắng, cũng trong im lặng như đang đưa một quyết định thận trọng.

Ông : “Hoàng thượng, còn yêu Hoàng hậu nương nương như nữa ?”

Kỳ Diên , ánh mắt lạnh lùng giận dữ, như đang từ chối bất kỳ ai Hoàng hậu của thương, tàn phế, từ chối bất kỳ ai nghi ngờ tình cảm của dành cho nàng.

Vân Quế hầu hạ tiên đế cả đời, ông thể hiểu ánh mắt của Kỳ Diên, nhưng ông vẫn lui xuống.

Ông nước mắt lưng tròng: “Lão nô đêm nay nhịn nữa, lão nô hỏi , còn thể giữ tấm lòng ban đầu với Hoàng hậu nương nương như nữa ?”

“Hoàng hậu cứu con trai lão nô một mạng, lão nô cũng nên báo đáp và nàng.”

Kỳ Diên cau mày, quát Vân Quế ồn ào lui xuống.

“Hoàng thượng, hận Cung Đức vương ?” Vân Quế hỏi như .

Kỳ Diên lập tức nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo bao phủ khuôn mặt Vân Quế.

Vân Quế vẫn nhỏ giọng, tha thiết : “Nếu từ nhỏ hận sai thì .”

“Nếu những gì cho là đúng đều là sự thật, những gì thấy, thấy, đều chỉ là những gì khác thấy thấy thì .”

“Hoàng thượng, từng nghĩ, nếu Thái hậu nương nương vốn dĩ là thê tử của Cung Đức vương thì ?”

Kỳ Diên sững sờ, c.h.ế.t lặng ánh sáng lờ mờ.

Loading...