Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 53
Cập nhật lúc: 2025-02-12 03:23:03
Lượt xem: 776
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt phượng hoàng của Thái hậu tràn đầy phẫn nộ, kiên quyết và đau khổ.
Bà sâu Kỳ Diên: "Hạ Hạ tỉnh , thì con đừng con trai của nữa."
Kỳ Diên phản bác, mà hận suốt mười chín năm qua, đầu tiên cảm thấy bà thật đáng thương lúc .
Hắn với Ôn Hạ rằng sẽ bắt nạt nàng nữa, cũng sẽ trái ý Thái hậu nữa.
Chỉ cần nàng tỉnh .
Kỳ Diên vẫn thức trắng đêm bên cạnh Ôn Hạ, nhưng thêm Thái hậu cùng .
Vội vàng trở về kinh thành suốt đêm, Thái hậu màng đến bản , cứ liên tục vuốt ve khuôn mặt Ôn Hạ, ngừng rơi lệ, đến khi trời sáng thì do bệnh dày tái phát mà ngất , mới Kỳ Diên hạ lệnh đưa về Trường Lạc cung.
Bên ngoài điện, Hồ Thuận bước nhẹ trong, tay cầm một bức thư, mắt ngấn lệ.
"Hoàng thượng, đây là thư Vân công công để ." Hồ Thuận , Vân Quế sáng nay đột nhiên bệnh cũ tái phát, mất tại Vân trạch.
Kỳ Diên hiểu rõ, nào bệnh cũ tái phát gì chứ.
Vân Quế hầu hạ tiên hoàng cả đời, cuối cùng giữ bí mật cho tiên hoàng, khi những lời đêm qua thì còn sống nữa .
Kỳ Diên nội dung bức thư triệu tập tử sĩ của tiên hoàng và phù lệnh trong tay, đốt bức thư , vẻ mặt lạnh lùng, chỉ phân phó lo liệu chu cho Vân Triển.
Hắn sâu long sàng: "Chăm sóc hoàng hậu cho , nàng tỉnh lập tức bẩm báo."
Dưới chân núi ngoại ô kinh thành, cây cối um tùm, chim hót líu lo trong rừng.
Những tán cây rộng lớn che khuất ánh mặt trời chói chang của ngày hôm nay, Kỳ Diên mặc long bào màu đen, ngay ngắn một chiếc ghế thái sư đặt gốc cây, mím chặt môi mỏng trêu chọc con dế bắt trong bụi cỏ đầu gối, cả toát vẻ uy nghiêm lạnh lẽo của bậc đế vương.
Bên cạnh bốn thị vệ hầu.
Theo một tiếng huýt sáo kỳ quái, trong rừng bỗng nổi lên gió mạnh, từ bốn phương tám hướng xuất hiện vô tử sĩ mặc đồ đen, đông nghịt ước chừng đến cả nghìn .
Đây là tử sĩ mà tiên hoàng để .
Đó là để phòng ngừa Thái hậu và Ôn Lập Chương nối tình xưa, cũng để đề phòng bất kính với Tiên hoàng, sắc của Hoàng hậu mê hoặc, tôn Ôn Lập Chương nhiếp chính, mà lưu một ngàn tử sĩ nhằm đối phó với bọn họ.
Phụ hoàng của , từ khi sinh cho đến khi băng hà, đều đời tôn kính gọi một tiếng minh quân.
Vậy mà nay để ba đạo thánh chỉ như .
Không chết, cũng Thái hậu chết.
từng câu từng chữ đều lộ thứ còn đáng sợ hơn cả g.i.ế.c chóc.
Tử sĩ áo đen tiến lên, cầm đầu vết bớt xanh xương mày, đường nét sắc bén cùng với vết bớt đặc biệt khiến khó lòng quên . Hắn quanh bốn phía, quỳ một gối xuống Kỳ Diên.
"Không Hoàng thượng gọi chúng thần xuất hiện là vì nguyên cớ gì?"
Tuy đều hiểu rõ bọn họ là nhằm Kỳ Diên, thấy đều bất ngờ, nhưng tử sĩ của Tiên hoàng chỉ dựa phù lệnh để nhận lệnh, dù bất ngờ họ cũng thể kháng lệnh.
Kỳ Diên đùa nghịch con dế đầu gối, đôi mắt đỏ ngầu khó dò, một lời, cả tỏa sát khí bức .
Thủ lĩnh cầm đầu , hô lui thì muộn.
Tứ phía đều mũi tên lao tới, vun vút xé gió.
Vô tử sĩ của Kỳ Diên từ trời rơi xuống, chặn đường lui của bọn họ.
Máu văng lên cỏ, đao quang kiếm ảnh.
Có thấy hôm nay còn đường lui, liều c.h.ế.t rút kiếm xông về phía Kỳ Diên, kịp đến gần cấm vệ quân mặt đ.â.m chết.
Máu văng lên long bào của Kỳ Diên, nhuốm đỏ cả hoa văn rồng thêu chỉ vàng. Hắn vẫn thản nhiên đó.
Vừa , tên thủ lĩnh quát: "Hoàng thượng mạng của chúng thần, chi bằng để chúng thần lấy mạng tận trung với Ngài!"
Khuôn mặt tuấn mỹ của Kỳ Diên lạnh tanh.
Kẻ thể phản bội chủ cũ vì mạng sống, ai thể đảm bảo sẽ phản bội nữa.
Huyền y dính ít máu, Kỳ Diên nhận khăn tay từ cấm vệ quân đưa tới, chậm rãi lau vết m.á.u b.ắ.n lên bụng con dế màu xanh, lau cả vết m.á.u cánh nó.
Hắn động tác nhẹ, buông tay thả con dế, mặc nó nhảy bụi cỏ chốc lát biến mất, mới ghét bỏ lau vết m.á.u vạt áo, xoay rời khỏi nơi chốn đỏ thẫm m.á.u tanh .
Vừa về hoàng cung, Kỳ Diên định tắm rửa , còn Càn Chương cung thấy Hồ Thuận chạy tới từ xa.
"Hoàng thượng!"
Khuôn mặt xám như tro tàn của Hồ Thuận, đôi môi run rẩy lắp bắp, hai đầu gối quỳ xuống đất, khiến Kỳ Diên thoáng chốc hiểu nguyên nhân.
Cả cao lớn của bỗng ngã xuống, may mà Trần Lân kịp thời đỡ lấy.
Nỗi sợ hãi dày đặc lan khắp lồng ngực, cổ họng như bóp nghẹt, cảm giác ngạt thở khiến khó thở. Kỳ Diên nheo chặt hai mắt, nhẫn nhịn nỗi sợ hãi , đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm cửa điện, dám bước tới.
Hồ Thuận lóc: "Hoàng hậu nương nương…băng hà …"
Kỳ Diên thấy tiếng của , chỉ thấy hai chữ băng hà, chỉ thấy tiếng ù tai xé rách màng nhĩ.
Hắn thấy tiếng đau đớn của Thái hậu vọng từ trong điện, thấy tiếng la hoảng sợ hãi của Hứa ma ma, là Thái hậu ngất .
Kỳ Diên nắm chặt lấy tay Trần Lân đang đỡ , móng tay bấu chặt da thịt, đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm cửa điện.
Chỉ vài bước chân ngắn ngủi, như xa ngàn dặm.
Là mười ba năm kịp bù đắp, là cả đời áy náy.
Cuối cùng như phát điên xông lên, vấp ngã, dậy chạy tiếp.
Hắn xông đến long sàng, con gái nhắm nghiền đôi mắt hạnh, đôi môi đào khẽ mím, run rẩy mở miệng nhưng nên lời.
Hắn đặt ngón tay lên động mạch ở cổ nàng, tập võ, theo bản năng sẽ dò mạch ở đây.
sờ thấy mạch đập của nàng, chúng sẽ bao giờ đập nữa.
Đôi mắt đỏ ngầu của Kỳ Diên về nơi nào, im bất động, bỗng nhiên gào thét gọi thái y.
Hắn lệnh cho bọn họ nàng tỉnh , lệnh cho bọn họ đền mạng cho nàng.
Những mặt đều khuyên can , Nguyễn Tư Đống và Lương Hạc Minh khuyên bình tĩnh, mấy chị em xưa nay thiết với cũng tới giả khuyên nén bi thương.
Kỳ Diên túm lấy vạt áo thái y: "Làm nàng mở mắt , để Hoàng hậu , để nàng chuyện!"
Thái y , quỳ chân .
Kỳ Diên dậy rút kiếm, Lương Hạc Minh ôm chặt lấy.
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ! Thái hậu ngất xỉu, chỉ ngài mới thể lo liệu hậu sự cho , xin ngài nén bi thương, xin ngài bình tĩnh !"
Giọng chói tai của bọn họ nàng c.h.ế.t .
Bọn họ gọi tỉnh .
Kỳ Diên tỉnh, dám đối mặt.
Nàng mới mười tám tuổi.
Nàng còn trẻ như .
Mười ngày , còn lén đến thăm nàng ban đêm, còn nắm tay nàng, còn nàng tát một cái, rõ ràng nàng còn khỏe mạnh như .
Sao nàng thể c.h.ế.t .
…
Đêm thu lạnh lẽo tĩnh mịch, cả hoàng thành u ám tĩnh lặng.
Bên ngoài Càn Chương cung, vô cung nhân và bá quan quỳ rạp thành hàng dài.
Bọn họ đều Hoàng đế trong cung đuổi ngoài.
Hoàng thượng chấp nhận cái c.h.ế.t của Hoàng hậu, cho bất cứ ai trong, cũng cho phép bất cứ ai lo liệu tang sự.
Từ giờ Ngọ đến giờ Dậu, tự nhốt và Hoàng hậu trong điện.
Từ trong cánh cửa đóng chặt, cuối cùng cũng vang lên tiếng đau đớn của Hoàng đế.
Bi thương đè nén, như đứa trẻ bất lực.
Bọn họ nào từng thấy vị hoàng đế xưa nay ngông cuồng bá đạo như .
Nửa canh giờ , cửa điện cuối cùng cũng mở .
Vị hoàng đế cao lớn oai phong trong cửa, lúc thể gục xuống, bước chân lảo đảo, chỉ thể dựa hai tay chống đỡ cánh cửa.
Giọng run rẩy: "Chuẩn …quan băng…"
Kỳ Diên cuối cùng cũng khàn giọng phân phó: "Chuẩn y phục cưới hỏi của đế hậu, chuẩn nước nóng." Hắn dặn dò đấy, sai cung nhân chuẩn son phấn, châu báu ngọc ngà. khi lễ quan tiến lên hỏi về việc an táng, ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Diên bỗng nhiên chĩa lễ quan.
"Hoàng hậu chết!"
Nói xong, vội vàng trong điện.
Kỳ Diên hối hận .
Hắn hối hận nên cứ bên cạnh Ôn Hạ lâu như , nên lập tức phái tìm sư phụ của .
Sư phụ là Vệ Lận Nguyên, trong giang hồ, thuật cải tử sinh.
Kỳ Diên gọi Trần Lân đến, dặn lập tức tìm Vệ Lận Nguyên.
Trần Lân an giấc ngàn thu long sàng, muộn , nhưng Kỳ Diên hai mắt đỏ hoe, cuối cùng vẫn nhíu mày sắp xếp.
Cung nhân nối đuôi , bưng nước nóng, mang theo lụa là gấm vóc cùng son phấn, trâm cài hoa, châu báu ngọc bích…cứ như khi Hoàng hậu còn sống.
Kỳ Diên bọn họ hầu hạ, bảo cung nhân lui , tự y phục cho Ôn Hạ.
Mấy ngày nàng hôn mê bất tỉnh, đôi môi đào khô nứt, mỗi ngày đều bôi son dưỡng môi cho nàng nhiều , nhưng dường như vẫn thể thấm , thể đôi môi xinh trở mềm mại.
Người đây da trắng như ngọc, giờ đây làn da cũng vài phần sạm vàng, bệnh tật khiến nàng mất vẻ , chỉ còn đường nét, chỉ ngũ quan vẫn là dáng vẻ xinh kiều diễm ngày xưa.
Kỳ Diên cúi xuống, má áp một bên mặt nàng bỏng.
"Hạ Hạ, trẫm sẽ chữa khỏi cho nàng, nàng sẽ mở mắt ."
"Sư phụ của trẫm thể khởi tử hồi sinh, cho dù ông thể, trẫm là hoàng đế, là thiên tử, cũng thể dùng hết đạo thuật để gọi nàng trở về!"
"Nàng đừng sợ, Thái tử ca ca ở ngay đây, sẽ cả, sẽ ở bên cạnh nàng."
Kỳ Diên dùng khăn dài thấm nước nóng lau mặt cho Ôn Hạ, lấy son phấn thoa lên.
Đôi tay run rẩy vô cùng, xưa nay từng trang điểm cho ai, nhưng giờ phút vẽ cho nàng đẽ kiều diễm như xưa.
Kỳ Diên cúi xuống, run rẩy hôn lên mi tâm, lên má nàng.
Một giọt lệ rơi xuống chóp mũi nàng.
Kỳ Diên nhẹ nhàng lau , đầu ngón tay vuốt ve làn da chóp mũi nàng, bàn tay đặt lên eo nàng.
Hắn chỉ nàng như , nàng vẫn an nhiên như cũ, nhưng bỗng nhiên nheo mắt .
Kỳ Diên vô cùng chăm chú mặt.
Bàn tay đặt eo nàng khẽ siết , luôn một loại ảo giác rằng Ôn Hạ sẽ chết.
Cũng một loại ảo giác rằng nàng là Ôn Hạ.
Nỗi áy náy u ám dâng lên trong lòng, tim Kỳ Diên đau nhói.
Là hại nàng còn giống nàng nữa.
tin sinh tử.
Hắn tuyệt đối thể để nàng cứ thế buông tay.
Tìm y phục, Kỳ Diên lấy chăn đệm, bế ngang Ôn Hạ lên tìm cho nàng một chỗ để y phục.
khi đang bế trong lòng, trong lòng một nữa dâng lên một cảm giác kỳ lạ, xa lạ.
Vẫn là trọng lượng khi bế nàng đây, nhưng dường như cảm giác đó.
Kỳ Diên rõ , đặt cơ thể nhẹ bẫng trong lòng xuống, cúi khuôn mặt xinh của nàng, đầu ngón tay vuốt ve hết đến khác.
Rõ ràng là dung nhan giống hệt Ôn Hạ, nheo mắt , nhưng vẫn chỉ cảm thấy đúng.
Kỳ Diên gọi Vân Nặc tới.
"Trong giang hồ loại thuật dịch dung nào ?"
Vân Nặc khá kinh ngạc, vội đáp: "Có, dịch dung thông thường chỉ là dùng son phấn để giả trang. Dịch dung cao cấp nhất là dùng nhựa cây, keo xương da , thể đổi ngũ quan, nếu luyện thuật rút xương, còn thể đổi hình dáng. Thuộc hạ may mắn từng thấy qua, thể một vài manh mối."
Đôi mắt Kỳ Diên sáng rực, chằm chằm Vân Nặc: "Ngươi xem Hoàng hậu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-53.html.]
Vân Nặc nén sự kinh ngạc trong lòng, một mặt cho rằng Kỳ Diên đau buồn đến mức dám chấp nhận sự thật, một mặt nhịn ôm hy vọng tiến lên kiểm tra.
Hoàng hậu nương nương xinh như , cho dù chỉ là một ám vệ cũng thẩm mỹ riêng. Hoàng hậu băng hà, mấy canh giờ nay cũng sưng cả mắt.
Vân Nặc kiểm tra một lượt, vô cùng thất vọng: "Hoàng thượng, manh mối gì..."
Tất cả ánh sáng trong đôi mắt đỏ ngầu của Kỳ Diên đều tắt ngấm theo câu .
Hắn khàn giọng bảo Vân Nặc lui xuống.
Vân Nặc bỗng nhiên mừng như điên: "Dịch dung!" Hắn hét lớn một tiếng, còn chút quy củ nào của thuộc hạ, trừng lớn mắt.
"Ha ha ha dịch dung! Hoàng thượng, nàng là giả mạo Hoàng hậu bằng dịch dung! Nàng là giả!"
Kỳ Diên lao đến bên long sàng, khuôn mặt xa lạ , thở hổn hển, trong mắt tràn ngập sự mừng như điên.
Hắn cúi xuống sờ lên khuôn mặt , một nửa xa lạ một nửa quen thuộc, giờ phút nàng còn là Ôn Hạ nữa.
Vui mừng khôn xiết nỗi đau buồn tột cùng, hai chân Kỳ Diên mềm nhũn, ngã xuống bậc thềm, ha hả.
Không nàng.
Không nàng thì .
Hắn nghĩ đến việc tại một Ôn Hạ giả mạo.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Hắn so đo việc nàng lừa gạt .
Hắn hề tức giận chút nào.
Hắn vui mừng vì nàng còn sống. Chỉ cần nàng còn sống là .
Tiếng của Kỳ Diên trong nỗi buồn vui lẫn lộn , cuối cùng biến thành tiếng đau khổ, tự giễu.
Thì nàng thà dùng cách c.h.ế.t giả, thà bỏ Thái hậu, cũng cần nữa ?
Vân Nặc bái tạ long sàng, đầu thỉnh cầu Kỳ Diên: "Hoàng thượng, nữ nhân xử trí thế nào?"
Kỳ Diên chằm chằm một lúc, nếu là đây sẽ tức giận đến mức để thây. giờ phút , khi bình tĩnh , chỉ : "Chôn cất ."
Nàng mà thể một tỳ nữ trung thành như , cho dù nàng lừa gạt , cũng thể hậu táng .
Phải vịn cột cung mới vững, Kỳ Diên về phía bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Đêm tối mênh m.ô.n.g vô tận, cuối cùng cũng rơi lệ mà .
Hắn lau khô nước mắt mặt, đôi mắt dài cuối cùng cũng hiện lên nỗi đau đớn và tàn nhẫn phản bội, bỏ rơi, xen lẫn niềm vui mừng thoát c.h.ế.t trong gang tấc, khiến khí chất quanh lúc lạnh lẽo đáng sợ.
Mở cửa cung, Hồ Thuận và Trần Lân đều tiến lên.
Đôi mắt sâu thăm thẳm về màn đêm, Kỳ Diên lạnh giọng : "Đem thị nữ cận của Hoàng hậu tới đây."
Là sai.
Là đúng.
nguyện ý sửa đổi vì nàng.
Còn nàng chạy trốn, chân trời góc bể nàng thể chạy ?
Cho dù nàng ở Đại Thịnh Yên quốc, là thảo nguyên, cũng sẽ khiến nàng thể trốn thoát.
...
Một cơn mưa phùn cuối thu trải dài con đường chia ly .
Ôn Hạ khoác áo choàng đen, đội mũ trùm đầu, chỉ đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ, nhà tiễn biệt nàng, dám hết đến khác câu "Ta đây" như mà vẫn nỡ lên xe ngựa. Nàng lưng , để Hoắc Chỉ Chu dìu lên xe ngựa, dựa thành xe che giấu khăn tay, để phát tiếng .
Hoắc Chỉ Chu xe, hướng Ôn Hứa thị, Ôn Tư Lập và Ôn Tư Lai một nữa bái biệt, một câu trân trọng tha thiết, mới lên xe ngựa.
Mọi trong ngõ ngước mắt theo tiễn biệt, Hứa ma ma rơi lệ.
Ôn Tư Lập khuyên nhủ: "Mẫu , Tam , chúng về thôi, đừng để khác manh mối. Trong kinh thành Ôn gia quân báo tin, Hoàng thượng thức suốt đêm canh giữ vị nương nương , nhưng nàng thương nặng, chúng đều chuẩn ứng phó với sự hỏi tội của Hoàng thượng bất cứ lúc nào."
Ôn Hứa thị gật đầu, xe ngựa biến mất trong con hẻm, bà mới thu hồi ánh mắt, cố gắng giữ vững tinh thần.
Trong xe ngựa đang phi nhanh đường, Ôn Hạ con đường khỏi thành mà ngẩn .
Hoắc Chỉ Chu bưng từng đĩa mứt bánh, đồ ăn nguội đưa cho nàng.
Ôn Hạ lắc đầu.
Hắn kiên nhẫn an ủi: "Trở về triều sẽ nuôi cho nàng một đội chim bồ câu đưa thư, để nàng thể liên lạc với mẫu bất cứ lúc nào."
Đôi mắt hạnh của Ôn Hạ trong veo, chỉ vui mừng trong khoảnh khắc ảm đạm xuống.
Nàng chỉ nhớ tới những chuyện Ôn Hứa thị với nàng hôm .
Nàng đau lòng cho cha, đau lòng cho , cũng đau lòng cho Thái hậu.
Ôn Hứa thị , cha hề bất trung với bà , ngược , ông cứu bà.
Thì cha và Thái hậu từng là một đôi tình nhân ân ái như , nếu Duẫn vương, những kẻ ác như Trâu Thanh, lẽ họ là một đôi vợ chồng ân ái, lẽ thế gian cũng sẽ nàng.
Ôn Hứa thị kể rằng, cha nàng khi trải qua muôn vàn hiểm nguy trở về, gặp Thái hậu và Kỳ Diên lúc đó mới hai tuổi, hành lễ với Tiên đế, chào hỏi Kỳ Diên, trong lòng hiểu rõ cách khó thể vượt qua giữa và Thái hậu.
Hôm đó Ôn Hứa thị , nàng liền hỏi: "Chẳng lẽ cha từng nghĩ đến việc giành những thứ thuộc về ?"
Ôn Hứa thị bà .
Nàng nghĩ, lẽ cha từng nghĩ đến, nhưng Tiên đế hết lòng đối đãi với Ôn gia, phá hủy cuộc sống hiện tại của Thái hậu.
Ôn Hứa thị kể tiếp, Ôn Lập Chương tự nguyện đến phương Bắc, chinh phạt mảnh đất rộng lớn . Khi hồi kinh nhận phong thưởng, Tiên đế thành .
Và chọn bà.
Ôn Hứa thị mỉm : "Đó là thứ hai gặp cha con. Người còn mở lời, bằng lòng."
Hôm đó là yến tiệc ở phủ Trưởng công chúa, với phận con gái của một viên quan bát phẩm, Ôn Hứa thị vốn tư cách tham dự, nhưng ngoại tổ phụ vì cầu vinh hoa phú quý, nhờ vả nhiều mối quan hệ, đưa bà cho Thường vương háo sắc.
Ôn Hứa thị tình cờ gặp Thái hậu và Ôn Lập Chương gặp riêng, câu của Thái hậu: " thể quên ."
Ôn Lập Chương nhanh chóng phát hiện bà, hình cường tráng của luyện võ dừng mặt bà, con d.a.o găm sắp kề cổ, Thái hậu liền hô dừng tay.
Thái hậu : "Nàng cứu một mạng."
Ôn Hứa thị kể chuyện cũ với nàng, ánh mắt ngấn lệ mang theo nụ cay đắng: "Con đấy, ngoại tổ phụ yêu thương, khi ông tục huyền liền vứt về quê nhà ở Thanh Châu tự sinh tự diệt. Ta gặp Thái hậu đang trong cảnh khốn cùng, cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ bà một chút."
Đó là lúc Thái hậu mới sảy thai, mới mất Ôn Lập Chương, đang truy sát.
Ôn Hứa thị vốn chỗ dựa, cũng gây chuyện, chỉ thấy Thái hậu là phụ nữ đáng thương giống như , nên cứu bà về nhà, cũng hỏi Thái hậu họ tên, vì truy sát.
Thái hậu dưỡng thương ở căn nhà xiêu vẹo của bà hai ngày, lặng lẽ rời trong đêm, chỉ để bàn một cành mai vàng mà ban ngày Ôn Hứa thị hái nhưng với tới.
"Cha con liền buông con d.a.o găm xuống, con d.a.o của lạnh mỏng, đáng sợ. Thái hậu nhận , cảm tạ vì chuyện năm xưa."
Ôn Hứa thị sợ hãi, dám gì, vội vàng rời .
Bà nhận đó là Thái hậu, là vị Ôn đại tướng quân oai phong lẫm liệt, nhưng bà ngầm hiểu nhắc đến việc họ gặp riêng, ngầm hiểu giữ bí mật cho họ.
Cũng ngày hôm đó, Ôn Lập Chương mặt Ôn Hứa thị, trong đôi mắt mạnh mẽ và bình tĩnh của rõ việc tìm hiểu lai lịch của bà, bà cha và kế yêu thương, chỉ thể đem để đổi lấy con đường quan cho gia đình. Người đang định mở lời hỏi bà giúp , chính thê của Tướng quân phủ , thì Ôn Hứa thị thông minh "Ta bằng lòng".
Họ cứ như mà nên duyên vợ chồng.
"Cha con với rằng, con trai còn nhỏ, cái gì cũng hiểu, sẽ tôn đích mẫu. Việc quản lý trong phủ cũng do lo liệu, sẽ nạp , sẽ để nhà khó nữa, gì chỉ cần một tiếng, thể sẽ cho ."
Đây quả là một cuộc hôn nhân bao.
Ôn Hứa thị mười tuổi mất , luôn nơm nớp lo sợ tìm cách sống sót, để đưa cho kẻ háo sắc.
Ôn Lập Chương cảm ơn bà cứu .
bà hiểu, chính là cứu bà mới đúng.
Người bảo vệ bà chu , cho bà địa vị tôn quý của chính thê, danh dự bên ngoài, vinh hoa phú quý đều cho bà.
Chỉ là tình cảm, cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa.
Ôn Hứa thị hề để ý, bà tuân thủ giới hạn của , bao giờ vượt quá giới hạn.
Nàng hỏi: "Cha nghĩ thông suốt, mới sinh con ?"
Ôn Hứa thị mỉm vuốt ve lông mày của nàng, dịu dàng gật đầu.
Nàng còn hỏi thêm, nhưng nữa.
Nàng nghĩ, nếu cha quên Thái hậu, tại bằng lòng sinh nàng với ? Nàng nghĩ, nỗi khổ tâm gì ?
Ôn Hứa thị , nàng cũng hỏi thêm nữa.
Nàng chỉ chút tiếc nuối, tiếc nuối cho Thái hậu và cha, tiếc nuối cho và cha, suy nghĩ khiến nàng mâu thuẫn.
Ngày hôm , xe ngựa cuối cùng cũng đến biên giới.
Ôn Tư Hòa : "Hạ Hạ, xem ngoài xe là ai đến."
Nàng sững sờ, vén rèm xe lên, thấy khuôn mặt quen thuộc đáng yêu của Hương Sa.
"Nương nương!" Hương Sa vui mừng rơi nước mắt.
Nàng xuống xe, ôm chặt lấy nàng , cũng vui mừng đến đỏ hoe mắt: "Ngươi ở Thanh Châu chịu khổ , vết thương lành ?"
Trên cổ trắng nõn của Hương Sa để một vết sẹo, nàng mà thấy áy náy vô cùng.
Hương Sa xoay : "Nô tỳ khổ, nô tỳ khỏi hẳn !"
Nàng kể lúc đó chỉ gãy chân, còn đập đầu, ngày nào cũng nôn mửa, đau đầu nửa tháng. may mắn là lúc đó Ôn Tư Hòa cài Vân Nga , nên đổi Hương Sa , tìm đại phu điều trị cho nàng suốt mười hai canh giờ.
Hai chủ tớ trò chuyện trong xe hồi lâu.
Bên cạnh nàng giờ một tâm phúc, con đường tha hương nơi đất khách quê mới bớt cô đơn phần nào.
Bước địa phận Yên quốc, qua các thành bang biên giới, mấy ngày đến Vân Đô phồn hoa.
Ngoài xe ngựa đường tấp nập, những ngôi nhà san sát cũng khác gì kiến trúc của Đại Thịnh, chỉ là Yên quốc coi trọng ngói đen, dọc đường đều thấy nguy nga tráng lệ.
Khi xe ngựa rẽ khỏi con phố phồn hoa hoàng thành, nàng thoáng thấy ở góc đường một cửa hàng mang dấu ấn của Ôn gia.
Đại ca trong Vân Đô từ lâu nhiều mật thám của Ôn gia, chỉ đổi thành ám hiệu của tử sĩ . Nếu nàng gặp nạn, trong Vân Đô sẽ tử sĩ Ôn gia bảo vệ nàng.
Về chuyện của Vân Nga ở hoàng cung Đại Thịnh, nàng đều .
Nàng chỉ là cuối cùng cũng thả lỏng trái tim căng thẳng, nàng chạy đến tận Yên quốc , Kỳ Diên sẽ tìm thấy nàng nữa chứ?
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên ngự đạo.
Nàng cung môn nguy nga của hoàng thành Yên quốc, trong lòng bỗng dưng chút bài xích với hoàng cung trang nghiêm .
"Tứ ca ca."
Ôn Tư Hòa vẫn như xưa, nàng : "Đừng sợ, cân nhắc việc để tâm đến việc cung , lẽ từ một cung môn bước một cung môn khác, nhưng đây chỉ là nơi cần để sinh sống, cũng thể coi nó là nơi ăn chốn ở."
"Hạ Hạ, sống ngoài cung bất cứ lúc nào cũng thể với , nhưng mắt vẫn là trong hoàng cung an hơn."
Nàng cũng hiểu đạo lý , so đo nữa, chỉ kiên định : "Cung điện của thể ở hậu cung."
Ôn Tư Hòa bất đắc dĩ mím môi: "Ta sắp xếp cho ở Trường công chúa điện, nơi mà phụ hoàng từng kính trọng nhất, thuộc hậu cung, yên tâm."
Nhìn nụ bất đắc dĩ của Ôn Tư Hòa, nàng mới yên tâm, đỏ mặt : "Đa tạ Tứ ca ca."
Nàng khựng , cảm thấy xưng hô ca ca cũng quá mật, giờ còn là cô nương cập kê nữa , nên gọi là Tứ ca thôi.
Xe ngựa qua con đường dành riêng cho hoàng gia, dọc đường thị vệ mặc giáp trụ đều quỳ xuống cung nghênh.
Trước tiên, Ôn Tư Hòa đưa Ôn Hạ đến Hoa Tỉ cung, nơi đổi tên.
Cung nữ và thái giám hầu hạ chật kín sân, ước chừng ba mươi , là quy cách của nàng khi còn là Hoàng hậu.
Trên đường liên tục vội vã, Ôn Hạ cả mệt mỏi, chỉ nghỉ ngơi cho khỏe sẽ với Ôn Tư Hòa rằng nàng cần nhiều hầu hạ như .
Hương Sa dặn dò cung nữ quản sự: "Làm phiền tỷ tỷ chuẩn nước nóng cho chủ tử của tắm gội."
Cung nữ cung kính đáp: "Hoàng thượng dặn dò, mời chủ tử theo nô tỳ."
Trong một cung điện phía tẩm cung một hồ tắm bằng ngọc bích, làn khói mờ ảo bốc lên từ mặt nước. Ôn Hạ tuy cảm thấy ngượng ngùng khi dùng đồ của khác, nhưng là ca ca của nàng.
Cả mệt mỏi, Ôn Hạ cởi áo tắm gội, làn da trắng nõn mềm mại ngâm trong hồ tắm ngọc bích, chỉ cảm thấy thư thái dễ chịu.
Nàng chợt nghĩ, quả thật nàng khó mà đổi thói quen xa hoa, từ nhỏ phụ đem những thứ quý giá nhất đời cho nàng.
Trước tiên trốn trong cung một thời gian cũng .
Kỳ Diên nhất định tìm thấy nàng.