Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-02-12 03:23:06
Lượt xem: 707
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tắm gội xong, Ôn Hạ xuống giường êm ái, Ôn Tư Hòa thậm chí còn chuẩn cả gối lụa mềm mại, nàng quen gối cứng.
Hương Sa chải tóc đen dài cho nàng, lui hết cung nhân ngoài, nhỏ giọng : "Nương nương, chúng cần đề phòng bọn họ ?"
Ôn Hạ mở mắt: "Ngươi gì?"
"Nô tỳ Tứ công tử, , Yên hoàng cứu, thế, cảm thấy kỳ lạ, nên thế nào."
Ôn Hạ chú ý đến vẻ mặt của Hương Sa.
Nàng cũng suy nghĩ giống Hương Sa, chỉ là nàng còn đề phòng cả Hương Sa.
Tuy Hương Sa là nô tỳ của nàng, nhưng nàng cũng sợ Hương Sa một nữa coi Tứ ca ca là chủ tử. Nàng nhớ lời đại ca, phàm là bậc đế vương, tâm tư đều sẽ khác với . Tuy nàng tin tưởng Tứ ca ca, nhưng nơi đất khách quê , nàng cũng chỉ thể cẩn thận hơn.
Giờ Hương Sa , xem là cùng phe với nàng.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ôn Hạ : "Ta tạm lánh ở chỗ Tứ ca ca, nên cảm kích che chở cho chúng , nhưng bây giờ là bậc đế vương, những gì ngươi nghĩ cũng đúng."
Hương Sa sẽ chú ý hơn.
"Sau đừng gọi là Hoàng hậu nương nương nữa, đây là hoàng cung của Yên quốc." Ôn Hạ : "Mấy ngày nay vội vã lên đường mệt mỏi, ngươi cũng mau nghỉ ngơi ."
Hương Sa buông màn che lui khỏi tẩm cung.
Ôn Hạ ngủ bù một giấc, tỉnh dậy là hai canh giờ .
Bên ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn rực rỡ, ánh chiều tà chiếu xuống những cung điện xa xa.
Cẩm Nhạn, cung nữ quản sự của Hoa Tỉ cung, dẫn đường cho Ôn Hạ, dạo quanh Hoa Tỉ cung.
Nói về việc từng trải, Ôn Hạ tuyệt đối thể xem là phụ nữ từng trải rộng rãi, dù nàng cũng Thái hậu và tiên đế sủng ái, tiên đế vì Thái hậu mà xây dựng nên Hà Dạ Tinh cung vô cùng tráng lệ, lúc đó nàng bảy tám tuổi, thường thích đến đó chơi.
Nàng chỉ ngờ rằng Hoa Tỉ cung bây giờ cũng tráng lệ, rộng lớn như .
Ngoại trừ thư phòng, nơi còn phòng đàn, sân nhảy múa dành riêng cho nàng, cách bài trí giống với phủ tướng quân của nàng, tranh tường, chạm trổ và cảnh sắc trong sân cũng tinh xảo.
Phía cung điện là một hồ sen rộng lớn, tuy là cuối thu, trong hồ vẫn còn ít hoa sen nở rộ, xinh yêu kiều, bên bờ vươn tay thể hái một đóa sen.
Qua hồ sen tao nhã là một khu vườn rộng lớn, đình đài lầu các san sát, hòn non bộ, ao cá, cúc mùa thu rực rỡ, vườn thượng uyển của hoàng gia Yên quốc một vẻ tao nhã khác biệt.
Cẩm Nhạn cung kính giới thiệu cho Ôn Hạ dọc đường, khu vườn thông thẳng đến Tử Thần cung, nơi ở của hoàng đế, đây xem là ngự hoa viên, nhưng bây giờ thì tính là, sẽ ai khác thể đến đây.
Ôn Hạ chiếc ghế xích đu gốc cây đào, Cẩm Nhạn bộ kiệu đến Tử Thần cung cũng chỉ mất một khắc đồng hồ.
Ôn Hạ : "Xem vị Trường công chúa đây tiên đế tin tưởng."
"Vâng, tiên đế lời Trường công chúa, hoàng tỷ của ngài, mới ban cho nàng sống ở Trường công chúa điện. Hoa Tỉ cung đây rộng lớn, cũng ngự hoa viên ."
Cẩm Nhạn , tất cả đều sửa sang để tiện cho nàng ở.
Khu vườn tao nhã , hồ sen xanh biếc, dòng nước uốn lượn, lầu gác hí đài... Ngay cả chiếc ghế xích đu nàng đang , đều là Ôn Tư Hòa chuẩn cho nàng.
Nơi hậu cung, chỉ là tiền đình. Cách hậu cung xa, căn bản sẽ quấy rầy nàng, khác truyền báo cũng đây.
Ôn Hạ nhất thời thấy an ủi, khẽ mím môi, dù Tứ ca ca đây cũng sẽ vẽ bản thiết kế để sửa sang hồ sen trong phủ cho nàng. Lúc đó nàng mê nuôi cá chép Nishikigoi, Ôn Lập Chương phái binh lính ngàn dặm đến Nam Hải vận chuyển nhiều cá chép Nishikigoi xinh về cho nàng, Ôn Tư Hòa thì phụ trách cho hồ sen của nàng hơn.
đây chỉ là Ôn Tư Hòa, bây giờ là Hoắc Chỉ Chu.
Nghĩ , nàng thấy .
Hắn bây giờ chỉ cần cho nàng một nơi thể tránh khỏi Kỳ Diên, những thứ khác cần tốn nhiều công sức như .
Ôn Hạ cầm đóa sen hái tay, dậy khỏi ghế xích đu, cảm tạ: "Hoàng thượng đang ở , thể gặp ?"
"Đương nhiên là , Hoàng thượng dặn dò cô nương bất cứ lúc nào cũng thể gặp ngài ."
Cẩm Nhạn hỏi nàng cần chuẩn bộ kiệu , Ôn Hạ bộ.
Nơi quả thật gần Tử Thần cung, dọc đường cũng thấy nhiều cung nhân khác, chỉ cung nữ đang cắt tỉa cành hoa, cứ mười trượng thị vệ mặc giáp trụ hầu, quả là yên tĩnh.
Kình Khâu, thái giám bên cạnh Ôn Tư Hòa, đến mời Ôn Hạ Bỉnh Khôn điện.
Ôn Tư Hòa đang phê duyệt tấu chương.
Hắn mặc long bào màu vàng sáng, phong thái tuấn tú, vẻ ôn hòa nho nhã đây dường như đều che giấu vẻ uy nghiêm của bậc đế vương. Gương mặt tuấn của lạnh lùng sắc bén, ngón tay thon dài nhanh chóng phê duyệt tấu chương.
Ôn Hạ vô cùng quen thuộc với hoa văn rồng, nhưng bộ y phục trang nghiêm uy nghiêm mặc Tứ ca ca quen thuộc của nàng, vẻ xa lạ, khiến nàng trong điện, nhất thời nên gọi là ca ca Hoàng thượng.
"Sao im, ?"
Ôn Tư Hòa ngẩng đầu lên khỏi tấu chương, vẻ lạnh lùng giữa hai hàng lông mày tan biến, trong đáy mắt là vẻ ôn hòa mà Ôn Hạ vô cùng quen thuộc.
Ôn Hạ bước nhẹ đến gần, do dự một chút, khẽ cúi hành lễ.
Ôn Tư Hòa dừng bút tay, nhanh chóng đặt tấu chương xuống bước xuống bậc thềm ngọc.
"Muội thuộc về quy củ của Yên quốc, cần để ý đến lễ nghi trong cung." Hắn : "Sau đừng hành lễ với nữa."
Ôn Hạ cuối cùng cũng mím môi : "Cảm ơn Tứ ca ca." Nàng khựng , suýt quên mất thiếu một chữ ca.
Ôn Tư Hòa hỏi: "Ở đây ngủ quen ?"
Ôn Hạ gật đầu.
"Muội đợi một lát." Hắn nắm lấy tay áo của nàng, dẫn nàng lên bậc thềm ngọc.
Ôn Hạ ngây một lúc, đôi mắt hạnh trong veo thoáng vẻ ngơ ngẩn. Mãi đến khi Ôn Tư Hòa dắt nàng đến long ỷ, nàng mới chớp chớp mắt, định lùi .
"Nàng ."
Ôn Hạ vội vàng lùi bước: "Đây là chỗ của Tứ ca ca, thể vượt phép tắc."
nàng lùi thì chạm cánh tay . Hắn chống tay lên ngự án, bên cạnh long ỷ chắn mất đường lui của nàng, eo nhỏ của nàng vặn khít đặt trong cánh tay .
Ôn Hạ ngước mắt lên, Ôn Tư Hòa tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Khuôn mặt ôn hòa như ngọc của ngày xưa thật gần gũi và quen thuộc. Nàng lo lắng vô trong mơ, và khuôn mặt cũng xuất hiện vô . Hắn chỉ thành khẩn và bất lực với nàng: "Hạ Hạ, cho dù là hoàng đế, nhưng cũng từng hưởng thụ tình như Ôn gia trong hoàng cung , ai đối xử với như cha , như ba trai, như , chỉ thiện ý vô tư."
"Muội cần coi là hoàng đế, điều là các đừng chán ghét , là đừng tránh né . Là thể cho những thứ nhất đời ." Hắn : "Cho dù là với phận ca ca, là phận khác, đều bằng lòng."
Dưới ánh mắt sâu thẳm của , Ôn Hạ ngẩn hồi lâu, dời mắt , cứng đầu nữa mà xuống long ỷ. Tim nàng đập nhanh, đầu tiên dùng ánh mắt một nam tử trưởng thành độc lập để Ôn Tư Hòa, rõ ràng nàng vẫn luôn coi như trai.
Ôn Tư Hòa cuối cùng cũng nở một nụ an ủi.
"Ta phê xong mấy tờ tấu chương khẩn cấp sẽ dẫn dùng bữa." Hắn bên cạnh ngự án xem xét những tấu chương, dường như đang giữ cách với nàng, nàng lo lắng thêm nữa.
Ôn Hạ bóng dáng cao lớn thẳng tắp của cúi xuống ngự án chữ, ánh mắt hạnh dừng long ỷ bên cạnh: "Tứ ca ca, xuống ."
Ôn Tư Hòa , xuống bên cạnh nàng, vẫn giữ một cách để nàng cảm thấy khó chịu.
Ôn Hạ chống cằm, yên lặng, tỉ mỉ đẩy nghiên mực đến cho . Trong tầm mắt, Ôn Tư Hòa so với lúc thiếu niên càng thêm tuấn tú oan oan, đường nét khuôn mặt rõ ràng, sống mũi cao thẳng, khóe môi độ cong hảo. Ôn Hạ từng tiếc nuối khi cung hoàng hậu của Kỳ Diên, nàng tưởng tượng nếu thể tự chọn phu quân thì sẽ chọn như Tứ ca ca.
Nàng vẫn luôn thích tuấn như ngọc, cũng thích âm luật, cách chọc nàng vui vẻ.
Chỉ là nàng vẫn luôn coi như trai.
"Được ." Ôn Tư Hòa đặt bút xuống, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Ôn Hạ.
Hắn nàng đang nghĩ gì mà thất thần, chỉ thấy hàng mi nàng run nhẹ như cánh bướm, khuôn mặt trắng nõn xinh ỗng chốc ửng đỏ, nàng vội vàng thu tay đang chống cằm .
"Muội gửi thư cho mẫu ?"
Nàng lắc đầu.
"Vậy thì thư báo bình an cho , sẽ phái đưa đến tay ."
Ôn Tư Hòa trải lụa , Ôn Hạ cầm bút yên lặng thư nhà.
Kình Khâu bước định bẩm báo bữa tối chuẩn xong, thấy hai long ỷ, vội vàng thức thời quấy rầy.
Ôn Tư Hòa gấp thư , sắp xếp xong xuôi mới dậy : "Có một món quà chắc chắn sẽ thích."
Đi qua hành lang dài, cung nhân quỳ rạp hai bên, Ôn Tư Hòa bước Tử Thần cung, chậm bước đợi Ôn Hạ theo .
Nàng là quà gì, đôi mắt trong veo đẽ tràn đầy tò mò.
Cho đến khi Tuyết Đoàn ngửi thấy mùi của chủ nhân, kêu meo meo một tiếng chạy đến bên chân Ôn Tư Hòa, tò mò về chủ nhân mới, vây quanh Ôn Hạ xoay vòng vòng.
Đôi mắt Ôn Hạ sáng lên kinh ngạc: "Con mèo thật xinh !"
Ôn Tư Hòa : "Nó tên là Tuyết Đoàn, một tuổi ."
Con mèo trắng mập mạp dường như tò mò thiết với mùi của Ôn Hạ, cẩn thận vòng quanh nàng thăm dò vài vòng, duỗi móng vuốt cào cào bông hoa thêu kim tuyến giày thêu của nàng, hình như cảm nhận nàng ác ý, thật sự thể cận, liền ngẩng đầu kêu meo meo với nàng.
Ôn Hạ xổm xuống, cẩn thận đưa tay nắm lấy móng vuốt của Tuyết Đoàn.
Tuyết Đoàn dùng cái đầu mềm mại cọ cọ lòng bàn tay nàng.
Ôn Hạ vui vẻ ngẩng mặt lên: "Hình như nó sợ , nó thật đáng yêu."
Ôn Tư Hòa mím môi mỏng, xổm xuống đặt con mèo lên hai đầu gối của nàng, Tuyết Đoàn dường như thích mùi của nàng, ngoan ngoãn gọn trong lòng nàng.
Ôn Hạ vui vẻ, lúm đồng tiền xinh rạng rỡ.
Ôn Tư Hòa đem dung nhan kiều diễm của nàng giấu đá mắt, mỉm bảo nàng cùng dùng bữa.
Hắn hề nhắc đến việc để nàng thích Yên quốc, để nàng vui vẻ, mỗi ngày đều cho mèo ngửi hương cao hoa ngọc lan mà nàng từng thích nhất.
Hôm nay hồi cung, trong Thanh Ngọc trì và tẩm cung của nàng cũng bày đầy đủ loại hương cao hoa ngọc lan.
Trên nàng thoang thoảng hương hoa, mỗi bước , mỗi vung tay áo đều tràn ngập hương thơm, Tuyết Đoàn tự nhiên sẽ cảm thấy thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-54.html.]
Lúc dùng bữa, Tuyết Đoàn cũng thích chủ nhân xinh mới, cứ lì đầu gối Ôn Hạ, thoải mái cuộn tròn .
Ôn Tư Hòa dẫn Ôn Hạ đến thư phòng của , lấy từng cuộn tranh.
Bên trong là tranh vẽ Ôn Hạ mười bốn tuổi, vẽ nhiều bức, kỹ thuật vẽ cũng sống động như thật.
Ôn Hạ thấy tranh thì vui vẻ, chăm chú dáng vẻ của lúc mười bốn tuổi: "Vẽ còn hơn cả họa sĩ trong cung."
Ôn Tư Hòa: "Muội ôm Tuyết Đoàn tranh ? Ghi ngày đầu tiên đến Yên quốc."
Ôn Hạ mỉm gật đầu.
Dưới ánh đèn cung đình, thiếu nữ tư thái tao nhã, đầu gối cuộn tròn một con mèo trắng lười biếng. Nàng môi đỏ mỉm , lúm đồng tiền rõ ràng, đôi mắt long lanh như nước.
Trước đây ở phủ tướng quân, Ôn Tư Hòa từng vẽ tranh cho Ôn Hạ.
Nàng thích vẽ tranh, vui buồn đều thích vẽ tranh để ghi , nhưng luôn buồn bã vì mỗi mời họa sĩ đến đều vẽ nàng .
Lúc đó Ôn Tư Hòa thử xem.
Hắn cầm bút lên vẽ, tỉ mỉ phác họa lông mày và đôi mắt của nàng, vẽ nàng sống động như thật.
Từ đó về , mỗi bức tranh của nàng đều do vẽ.
Cũng là khi khôi phục trí nhớ, Ôn Tư Hòa mới tại thể vẽ nàng như .
Hắn từng vẽ tranh sơn thủy , phụ hoàng thích, nhưng ghen tị.
Khi hãm hại đày đến hoàng lăng, mấy em tha cho , dùng hình phạt hủy hoại đôi tay của .
Tay khỏi, nhưng lòng dường như trở nên tàn nhẫn từ năm mười ba mười bốn tuổi .
Sau đó vẽ vô bức tranh sơn thủy, nhưng bức chân dung đầu tiên vẽ là Ôn Hạ.
Ngoài cửa sổ trăng sáng soi rõ cửa sổ, trong điện ánh nến sáng rực.
Ôn Tư Hòa cuối cùng cũng ngừng bút, Ôn Hạ vui vẻ dậy xem, đôi mắt hạnh tràn đầy vẻ kinh diễm.
"Muội như ?"
Ôn Tư Hòa mỉm : "Đương nhiên là ."
Ngón tay trắng nõn của Ôn Hạ vuốt ve mỹ nhân trong tranh, nàng trong tranh như thể bước bất cứ lúc nào.
"Tại giống như thật, vẽ sống động như ?"
Ôn Tư Hòa suy nghĩ một chút: "Chắc thể giải thích bằng cách trang điểm hàng ngày của nữ tử, chỗ tương đồng."
"Tứ ca ca trong hậu cung mấy vị phi tần ?" Ôn Hạ hỏi, nàng tưởng hiểu về việc trang điểm của nữ nhân như là do thường ngày tiếp xúc với phi tần.
Hoắc Chỉ Chu giấu ý nơi đáy mắt: "Ta từng nạp phi."
Nàng sững sờ, chăm chú bức tranh.
Ôn Hạ thích bức tranh , lúc rời liền bảo Cẩm Nhạn cẩn thận cuộn .
Hoắc Chỉ Chu đưa nàng về Hoa Tỉ cung.
Ôn Hạ lặng lẽ mái hiên tắm trong ánh trăng, Tuyết Đoàn từ trong lòng nàng chạy trong cung điện. Hương Sa con mèo đột nhiên xuất hiện dọa sợ, kêu "Nương nương" chạy . Đụng bọn họ, mới nhận gọi sai xưng hô, vội hành lễ với Hoắc Chỉ Chu, đổi giọng gọi Ôn Hạ là chủ tử, trong điện an tỏa con mèo.
Hoắc Chỉ Chu sắc mặt như thường, dường như để ý đến tiếng "Nương nương" , chỉ : "Muội nghỉ ngơi sớm ."
thấy vạt áo n.g.ự.c Ôn Hạ Tuyết Đoàn cào rách, lớp vải vân mây thêu hoa điệp quý giá xé những sợi tơ nhỏ.
Ôn Hạ theo ánh mắt xuống, hai má ửng đỏ.
Hoắc Chỉ Chu thu hết biểu cảm của nàng đáy mắt. Gương mặt nàng xinh như trăng non, cổ thon gầy, dáng yêu kiều nhưng hề phàm tục, ánh trăng chiếu xuống phác họa vòng eo thon thả, tưởng như thể nắm trọn trong tay.
Nàng như khiến dám mạo phạm.
Đối với Hoắc Chỉ Chu mà , chỉ xây dựng giang sơn vững chắc, để nàng lo lắng bất cứ điều gì, thể tùy tâm sở dục chính .
"Tứ ca, về nghỉ ngơi , hôm nay vui."
"Muội gọi là Tứ ca ca nữa ?"
Ôn Hạ mím môi nhẹ, trả lời .
Hoắc Chỉ Chu mím môi mỏng, nàng trở về tẩm cung mới rời .
Hắn trở về Tử Thần cung, thư phòng vẫn trải rộng tranh vẽ.
Hắn cầm bút lên vẽ, phác họa dáng vẻ nàng mỉm dịu dàng ánh trăng lúc nãy.
Đặt bút xuống, Hoắc Chỉ Chu khẽ vuốt ve bức tranh vẽ nàng, nhưng nhớ đến năm nàng thành với Kỳ Diên, đôi mắt trong sáng liền dần trở nên lạnh lẽo âm trầm, đáy mắt giấu nổi sát khí hung ác.
Năm đó tiên hoàng nhẫn nhịn, tiên hoàng năng lực bảo vệ , sống ở Tề vương phủ, giả điên giả tàn, xe lăn Ân Huấn bẩm báo tin tức hôn lễ của nàng.
Ân Huấn , nàng lẽ là vị hoàng hậu duy nhất trong lịch sử, phu quân rõ ràng còn sống, nhưng giống như chết, dùng một bộ long bào để bái thiên địa với nàng.
Ân Huấn , hoàng cung Đại Thịnh canh phòng nghiêm ngặt, , chỉ thể ẩn náu trong phủ đại thần, thấy Lễ bộ Thượng thư "Hoàng hậu , gần thấy nước mắt nàng rơi ướt cả sàn nhà, Hoàng thượng thật sự là trò cho thiên hạ".
Nàng đợi phu quân đến bái thiên địa cùng nàng, cũng nghi thức sắc phong long trọng của hoàng hậu.
Ngày hôm đó, Hoắc Chỉ Chu tuyết rơi dày đặc ở Tề vương phủ, cành hồng mai tuyết đè cong xuống, xe lăn mái hiên thật lâu, một một thổi bài nhạc nàng thích bằng cây sáo ngọc, hai má lạnh buốt.
Hiện tại Ôn Hạ đang ở trong hoàng cung của , sẽ để nàng chịu bất cứ khổ sở nào như nữa.
Còn Hoàng đế Đại Thịnh nếu dám xông hoàng cung Yên quốc, nhất định sẽ g.i.ế.c , để an ủi những đau khổ nàng chịu đựng.
...
Đại Thịnh.
Bạch Khấu và Trứ Văn đưa từ Du Lâm ly cung về hoàng cung, khi chủ tử chết, đều rơi nước mắt vui mừng.
Kỳ Diên long ỷ, cả tỏa vẻ âm lãnh đáng sợ, bọn họ khai tung tích của Ôn Hạ.
Hai , tuy rõ tung tích của Ôn Hạ, nhưng đều nhớ đến Tứ ca ca mà Ôn Hạ gặp.
Ánh mắt chạm , hai đều cúi đầu .
Bọn họ nhớ kỹ lời dặn dò đó của Ôn Hạ, cho Kỳ Diên nàng gặp Ôn Tư Hòa.
Kỳ Diên lạnh: "Ly cung xảy hỏa hoạn, cho dù c.h.ế.t Hoàng hậu, thì cũng là do các ngươi lơ là nhiệm vụ, trẫm trị tội c.h.ế.t các ngươi là nể mặt Hạ Hạ." Hắn bọn họ thật.
Vừa hai liếc mắt , Kỳ Diên lập tức nhận .
mặc cho lệnh thế nào, hai đều .
Kỳ Diên cuối cùng cũng nổi giận: "Dùng hình!"
Hồ Thuận cầu xin, nhưng chạm ánh mắt hung dữ long ỷ liền vội rụt mắt , run rẩy phân phó nội thị dùng hình.
Cái kẹp kẹp ngón tay Trứ Văn, nàng đau đớn rên rỉ, mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn gì cả.
Liên tục canh giữ bên giường Ôn Hạ giả, mắt Kỳ Diên vẫn còn đỏ ngầu, mí mắt cũng thâm quầng vì mệt mỏi, nhưng dám nghỉ ngơi một giây phút nào.
Bạch Khấu sợ đến mức run rẩy , nước mắt rơi lã chã.
Kỳ Diên lạnh lùng lệnh cho nàng sự thật: "Trẫm tìm Hoàng hậu sẽ trị tội nàng, trung thành bảo vệ chủ tử cũng là bảo vệ theo cách !"
Bạch Khấu vẫn mím chặt môi.
Kỳ Diên lạnh lẽo, khí thế bức , lạnh lùng quát lên dùng hình.
Bạch Khấu chịu nổi đau đớn, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp đại điện.
Kỳ Diên giơ tay hiệu cho cung nhân dừng , chậm rãi bước xuống bậc thang bằng ngọc.
Hắn cao xuống hai , giọng trầm thấp vô cùng lạnh lẽo: "Hoàng hậu thiện lương, ngay cả một con sâu róm cây cũng nỡ hại, mà dám dùng một thế giả c.h.ế.t nàng, trẫm tin bày mưu tính kế cho nàng, những gì các ngươi !"
hai vẫn lắc đầu, đau đớn đến mức bẹp đất.
Vạt áo long bào tung bay, Kỳ Diên tức giận rút kiếm của Trần Lân.
Lưỡi kiếm sắc bén kề cổ Bạch Khấu.
"Hoàng hậu ở , ai bày mưu cho nàng chạy trốn, ai bảo vệ nàng chạy trốn? Hương Sa phái việc gì, để việc đó?"
Bạch Khấu chịu đựng đau đớn ngẩng đầu lên, ánh mắt sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng bảo vệ chủ tử, giống như chủ tử của nàng, ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết chịu khuất phục.
Kỳ Diên hận thể đ.â.m thẳng kiếm xuống, nhưng hận ánh mắt .
Cớ nha của Ôn Hạ thể dùng ánh mắt ?
Cớ Ôn Hạ chạy trốn theo cách ?
Hắn là bạo quân tàn ác, mỗi g.i.ế.c đều đáng chết.
Hắn đổi vì nàng .
Tại nàng cho cơ hội?
Kinh mạch như nổ tung, Kỳ Diên bao giờ cảm thấy đau khổ như lúc .
Bị nàng bỏ rơi, nàng phản bội, cung nhân của nàng dùng ánh mắt kiên quyết chịu khuất phục để phán xét.
Rõ ràng là Thái tử ca ca của nàng, nhưng bây giờ khi trời mưa, nàng che dù cho nữa .
Thanh kiếm trong tay "xoảng" một tiếng rơi xuống đất.
Kỳ Diên che giấu vẻ cô đơn, lưng , thẳng lưng dậy, dùng vẻ lạnh lùng hung ác để che giấu nỗi đau của : "Đừng tưởng trẫm nỡ g.i.ế.c các ngươi! Một ngày các ngươi chịu , thì hình phạt sẽ dừng ."