Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-02-17 12:22:35
Lượt xem: 642

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Nặc cướp lấy tấm khiên của một Ô Lô binh sĩ bên cạnh, thi triển khinh công hộ tống Ôn Hạ rời .

Giữa vô vàn mũi tên, Kỳ Diên về phía xa, nơi vạt áo nàng đang bay phấp phới, dường như quên lời trăn trối.

Nếu thể trở về, nên với Ôn Hạ rằng yêu nàng ngay lúc nãy.

Hắn yêu tất cả thứ của nàng.

Không còn là dung mạo, thể. Là nàng kiên quyết, cố chấp phản kháng . Là nàng với ánh mắt kiên cường, nhưng đặt ân oán tình thù việc nước.

Hắn thậm chí còn nghĩ nhiều lý do, chỉ cần là Ôn Hạ.

Nàng đời thuốc hối hận để uống.

, thật đáng tiếc, tình yêu của , sự giác ngộ của , sự hối hận của đều đến quá muộn.

May mắn là bảo vệ nàng. Khi nàng cuộn tròn trong lòng ôm chặt lấy , giống như năm nàng năm tuổi bán thanh lâu. Lúc đó nàng cũng bất chấp tất cả ôm lấy như , đáng thương dụi n.g.ự.c nức nở.

Vừa giữa đao kiếm, liếc thấy nàng rơi lệ.

Nếu giữa ranh giới sinh tử, giọt nước mắt là vì mà rơi, cũng thể nhắm mắt xuôi tay.

Ôn Tư Lai bắt Ba Hà ép Ô Lô binh sĩ thả Kỳ Diên , Đạt Tư đồng ý, Ba Dũng phản bội , hai bên xảy nội chiến...

Gió lạnh thấu xương, chiến tranh khiến bộ thành trì trở thành một tòa thành trống rỗng, đường phố nhà cửa san sát, nhưng một bóng .

Ôn Hạ Vân Nặc đưa khỏi chiến trường, qua trong thành đến Tuyên Thành.

Nàng ấn tay lên cánh tay đang chảy m.á.u của Vân Nặc, hiệu cho dừng .

Vân Nặc kéo cương ngựa: "Hoàng hậu nương nương, thuộc hạ sẽ đến doanh trại Tuyên Thành chuẩn xe ngựa và thị vệ cho , đưa đến Yên quốc."

Ôn Hạ mở miệng nhưng nên lời, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Nàng hiệu, Vân Nặc bảo vệ Kỳ Diên.

"Người thuộc hạ đưa đến Tuyên Thành an , bảo vệ Hoàng thượng?"

Ôn Hạ gật đầu.

Vân Nặc nhận lệnh, thúc ngựa đưa nàng đến doanh trại Tuyên Thành.

Trước đó, Kỳ Diên lên kế hoạch trở về thành ăn Tết, chuyển từ quân doanh đến nha môn Quận thủ. Cả con đường lớn ở giữa phố tạm thời đổi thành ngự đạo, đường cứ cách vài trượng binh lính canh gác, kéo dài đến tận nha môn.

Vân Nặc đưa Ôn Hạ xuống xe ngựa liền vội vàng thúc ngựa , quan tâm đến vết thương đang chảy m.á.u .

Ôn Hạ tướng lĩnh trấn giữ nghênh đón phủ, tình hình chiến sự phía truyền về nha môn, Hồ Thuận thấy Ôn Hạ vội vàng mời ngự y đến chữa thương cho nàng, lo lắng đến rơi nước mắt.

Cung nữ bưng nước ấm tới lau cho Ôn Hạ, lau nhiều vết m.á.u má và môi nàng, nhuộm đỏ cả khăn trắng. Ôn Hạ lúc mới gương mặt bê bết máu, nhưng m.á.u của nàng.

Kỳ Diên bảo vệ nàng kỹ, giữa làn mưa tên đó, nàng chỉ thương ngoài da và va đập.

Hồ Thuận lo lắng hỏi: "Hoàng hậu nương nương, lúc rời Hoàng thượng thế nào ?"

Lúc rời , nàng Kỳ Diên ôm trong lòng, thấy cảnh tượng hỗn loạn đáng sợ đó, chỉ thấy cằm cứng rắn và hình rộng lớn của . Mãi đến khi Vân Nặc dùng khinh công đưa nàng rời , nàng mới thấy hai đội quân đen nghịt, thấy Kỳ Diên trong bộ giáp sắt như một vị tướng bất khả chiến bại, một tay cầm kiếm, một tay cướp lấy trường thương của địch, mỗi chiêu thức đều tàn nhẫn như ác thần.

Hắn sẽ c.h.ế.t ?

Cung nữ lấy khăn lau mặt cho Ôn Hạ, nàng mới cảm thấy hai má lạnh toát, nàng .

Nàng vẫn luôn hận , hận cho nàng mười ba năm nhớ . cuối cùng, liều c.h.ế.t bảo vệ nàng là Kỳ Diên.

Tin tức từ chiến trường liên tục truyền về.

Ôn Tư Lai bắt cóc Ba Hà để ép Đạt Tư thả Kỳ Diên, khiến Đạt Tư bất đồng ý kiến với các bộ lạc lớn của Ô Lô, dẫn đến nội loạn. Quân Đại Thịnh thừa cơ hội liều c.h.ế.t cứu Kỳ Diên.

Kỳ Diên b.ắ.n một mũi tên trúng mặt Đạt Tư.

Kỳ Diên cũng thương chiến trường, hiện tại vẫn đang giao chiến, vết thương nặng nhẹ rõ, chỉ quân Đại Thịnh chia hai đường tiến Ô Lô, hiện tại tiền tuyến vẫn là một vùng khói lửa.

Ôn Hạ rõ ràng dám ngủ, lo lắng cho Kỳ Diên và các trưởng, nhưng khi uống thuốc giải độc của thái y, nàng chịu nổi dược lực nên ngủ .

Tỉnh dậy là ban đêm, ngoài cửa sổ màu sắc âm u, gió lạnh gào thét quét qua bầu trời.

Nàng theo bản năng hỏi: "Giờ nào ?", chợt nhận thể chuyện.

Cung nữ trả lời, Ôn Hạ đang định hỏi tình hình chiến sự thì thấy tiếng bước chân hỗn loạn và nặng nề từ xa đến gần, xen lẫn tiếng ma sát của áo giáp.

Bên ngoài hiên, cung nữ vội vã chạy phòng: "Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng hồi cung !"

Ôn Hạ xuống giường, bước chân vẫn còn loạng choạng. Nàng hỏi: "Hoàng thượng thế nào , trưởng của ?"

"Hoàng thượng khiêng về! Chưa thấy Ôn tướng quân!"

Ôn Hạ chạy khỏi phòng, xuyên qua hành lang uốn khúc, gió đêm thổi tung làn váy, mái tóc đen của nàng cũng bay múa trong đêm tuyết.

Nàng vội vàng dừng mái hiên, binh lính vội vã khiêng Kỳ Diên cáng, vẫn mặc bộ giáp đầy máu, miệng ngừng phun máu, cằm và cổ đều dính đầy máu.

Như linh cảm, đột nhiên đầu , ánh mắt kinh ngạc nàng, lẽ ngạc nhiên vì nàng rời .

Hắn vội vàng lấy tay che miệng mũi, m.á.u chảy từ kẽ tay.

Chỉ thoáng , bọn họ kịp gì, thái y ùa phòng chữa trị cho Kỳ Diên.

Ôn Hạ cũng chạy phòng.

Thái y đang châm cứu cầm m.á.u cho Kỳ Diên, hai thái y khác cho uống thuốc, lau vết thương cho .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-87.html.]

Cánh tay, vai, chân , tất cả những nơi áo giáp che đều thương, may mà thương ở chỗ hiểm.

Vân Nặc đầy thương tích, phòng ngã xuống đất.

Chỉ một thái y chữa trị cho , Ôn Hạ run rẩy trong phòng, giúp Kỳ Diên, bèn đỡ cánh tay thương của Vân Nặc giúp thái y.

"Thuộc hạ dám để Hoàng hậu nương nương động tay."

"Vì Hoàng thượng cứ nôn máu?"

Vân Nặc , mũi tên đó của Kỳ Diên vốn định b.ắ.n chỗ hiểm của Đạt Tư, nhưng Đạt Tư nghiêng , chỉ sượt qua má . Kỳ Diên đích dẫn quân truy kích Đạt Tư, sát khí đằng đằng, mai phục ép Đạt Tư ở chân núi Phong Đà, giao đấu với .

"Hoàng thượng vốn thương, trúng chiêu hiểm của con cá chình đen đó mới nôn nhiều m.á.u như , may mà Hoàng thượng đ.â.m mù mắt của con cá chình đen!" Vân Nặc đang kể về chiến công hiển hách của Kỳ Diên, về tội ác của Đạt Tư, còn đặt cho biệt danh là con cá chình đen.

Ôn Hạ Kỳ Diên giường, cuối cùng cũng cầm máu, nhưng , đôi mắt sâu thẳm chằm chằm nàng.

Vân Nặc thái y dìu ngoài, khi thái y dặn dò Ôn Hạ: "Xin Hoàng hậu nương nương mỗi nửa canh giờ thuốc cho Hoàng thượng một ."

Ôn Hạ gật đầu.

Kỳ Diên giường nàng chằm chằm, Hồ Thuận dẫn theo đồ lui ngoài.

Ôn Hạ đến giường : "Người..."

Nàng Kỳ Diên ôm chặt lòng, ôm nàng thật chặt, bất chấp vết thương .

Ôn Hạ cẩn thận thoát : "Chạm vết thương ."

"Ta đau. Nàng thương ?"

"Ta ." Ôn Hạ rời khỏi vòng tay , xuống mép giường.

"Vì để Vân Nặc hộ tống nàng đến Yên quốc?"

"Vân Nặc là thị vệ của , nên để Vân Nặc bảo vệ ." Ôn Hạ : "Lần kế hoạch của vốn nên mỹ..."

"Ta trách nàng, cũng sẽ ai trách nàng. Chiến trường hung hiểm, vốn thể tính toán hết việc, cũng thể mỹ. Nếu , nàng cũng sẽ bắt cóc."

Ban đầu đưa nàng rời , vốn là lo lắng hậu quả khó lường khi hai quân giao chiến, Kỳ Diên dám đánh cược thắng bại, tự nhiên đưa nàng đến nơi an .

Ôn Hạ nhớ đến chiến trường hôm nay, nhớ đến ám vệ c.h.ế.t vì bảo vệ nàng, cũng Thanh Ảnh trúng độc ngã xuống cứu mạng ... nhớ đến Kỳ Diên đầy thương tích lúc , tất cả khiến nàng hổ thẹn.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Một ngày mang danh hiệu Hoàng hậu Đại Thịnh, dường như một ngày thể thoát khỏi sự tôn kính và ủng hộ của khác. Khi nàng là Ôn Hạ, chỉ là con gái của Ôn Lập Chương, ngoài việc chứng kiến nạn dân chạy loạn, nàng từng thấy cảnh m.á.u chảy thành sông chiến trường.

"Ta b.ắ.n mù một mắt của Đạt Tư!" Kỳ Diên : "Đáng tiếc thể báo thù cho nàng, nhưng Kỳ Diên thề sẽ băm vằm tên đó! Tiền tuyến vẫn còn binh sĩ đang giao chiến với Ô Lô, chậm nhất ngày mai sẽ tin thắng trận truyền về, nhất định sẽ đuổi bọn chúng khỏi lãnh thổ Đại Thịnh."

Ôn Hạ đàn ông uy nghiêm lạnh lùng như vẫn đang tung hoành chiến trường, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo, đôi mắt phượng lộ vẻ sắc bén kiên cường.

Hắn nàng chằm chằm, dường như chút ảm đạm: "Chờ tin thắng trận ngày mai truyền về, sẽ đưa nàng đến Yên quốc."

Tiếng Ôn Tư Lai xin diện kiến vang lên bên ngoài, đợi Kỳ Diên trả lời, xông phòng, thẳng đến chỗ Ôn Hạ.

Ôn Hạ dậy, ngẩng mặt Ôn Tư Lai, cằm trai một vết thương dài, áo giáp chỉ cởi một nửa, hình như băng bó xong vết thương ở n.g.ự.c vội vàng chạy tới.

"Hạ Hạ! Bọn chó c.h.ế.t đó thương ?" Nhớ đến cảnh tượng ban ngày, Ôn Tư Lai rơi nước mắt, giống như mỗi Ôn Hạ ngã lúc nhỏ, đều cẩn thận kiểm tra vết thương của nàng.

Nước mắt trào , Ôn Hạ Ôn Tư Lai, nước mắt như mưa.

Nỗi hoang mang khi bắt cóc, đao kiếm lạnh lẽo, m.á.u chảy lênh láng khắp mặt đất… Tất cả những điều xảy hôm nay, khiến nàng sợ hãi, may mắn thoát chết, chút cảm xúc khó nên lời. Nhìn thấy nhất, muôn vàn cảm xúc chỉ hóa thành một tiếng gọi “ca ca”.

Ôn Tư Lai ôm chặt lấy Ôn Hạ, nam nhi cao lớn nước mắt tuôn rơi, sống c.h.ế.t hôm nay chỉ trong gang tấc.

“Đừng nữa, ca ca nhất định sẽ c.h.é.m đầu Đạt Tư báo thù cho ! Hắn là kẻ thù lớn nhất đời của !”

Kỳ Diên giường, hai ôm , trong mắt chỉ sự cảm động.

Ôn Tư Lai : “Quân nhất định hạ Ô Lô, trận đánh đến khi nào, Hạ Hạ đừng sợ, ngày mai sẽ đích hộ tống về bên Tứ . Có ở đó, tin tay Ô Lô thể vươn xa như !”

Kỳ Diên nắm chặt cánh tay thương, che giấu vẻ u ám trong mắt, Ôn Tư Lai đầu thỉnh cầu : “Hoàng thượng thể cho phép thần đích hộ tống một chuyến ?”

Kỳ Diên khàn giọng : “Có thể.”

Ôn Tư Lai an ủi Ôn Hạ đang : “Đừng sợ nữa Hạ Hạ, an , đến bên Tứ …”

“Tam ca ca, thể về nữa .”

Ôn Tư Lai sững sờ.

Kỳ Diên cũng hiểu chuyện gì, chằm chằm Ôn Hạ.

Ôn Hạ lau nước mắt, bước khỏi cửa.

Ôn Tư Lai vội vàng đuổi theo nàng.

Dưới mái hiên yên tĩnh, gió lạnh thổi qua sân vườn. Bên ngoài khung trời vuông vức , màn đêm rộng lớn vô tận, che giấu khói lửa chiến trường, tình cảm nam nữ, thù hận nước nhà.

Ôn Hạ chằm chằm về phía chân trời xa xăm, đó thể là Bắc Địa, cũng thể là Yên quốc, hoặc là mộ của Ôn Lập Chương.

Nước mắt tuôn rơi, nàng Ôn Tư Lai đang tới, ôm chặt lấy trai cũng như cha của , nước mắt tiếng động hóa thành tiếng thể kìm nén.

Che giấu thù hận bấy lâu nay, cuối cùng nàng cũng khoảnh khắc : “Ta sẽ về Yên quốc, đời gặp nữa. Không thể về nữa , Tam ca ca, còn là Ôn Tư Hòa nữa.”

“Cái c.h.ế.t của phụ là do gây , còn là Ôn gia nữa…”

Ôn Tư Lai sững sờ tại chỗ, vẻ mặt đầy khó tin.

Mà Ôn Hạ xuyên qua bờ vai rộng của , thấy Kỳ Diên đang Hồ Thuận dìu tới.

Hắn mặc bộ đồ ngủ mỏng manh nhất, cánh tay, vai quấn đầy băng gạc. Ánh mắt chấn động, phẫn nộ, tràn đầy sát khí lạnh lẽo, môi mấp máy, nhưng cuối cùng chỉ nàng thật sâu.

Loading...