Bạo Quân Bại Dưới Tay Tiểu Hoàng Hậu - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:32:44
Lượt xem: 696

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đây là chuyện xảy đêm hôm , hôm nay tám trăm dặm cấp tốc truyền về.

"Ta cứu ." Mắt Ôn Hạ ươn ướt, "Đại ca, Ngân Khánh!"

"Không , chiến trường nguy hiểm." Ôn Tư Lập và Thái hậu sẽ phái binh tới Ngân Khánh, Ôn Tư Hành nhất định cũng sẽ thương lượng với Hoắc Chỉ Chu, Ôn Tư Hành mặt, lẽ thể cứu Kỳ Diên.

" Hoàng thượng hiện giờ sống c.h.ế.t cũng . Còn nữa, tứ ca hiện giờ còn là Ôn Tư Hòa nữa, còn lời nhị ca."

"Vậy thể cứu Hoàng thượng?"

Ôn Hạ : "Có thể."

Nàng rõ tình cảm của Hoắc Chỉ Chu dành cho nàng, nếu chiến tranh thật sự đến bước đường cùng, nếu còn thể đổi, nàng chỉ thể theo điều kiện của Hoắc Chỉ Chu.

Ôn Tư Lập lo lắng cho sự an nguy của nàng, Lý Giao Nguyệt hiểu nàng, bảo Ôn Tư Lập đồng ý để Ôn Hạ rời .

Ôn Tư Lập tức giận : "Huynh đồng ý!" Hắn là từng trận, hiểu rõ sự nguy hiểm trong đó.

Ôn Hạ : "Ta là Hoàng hậu, mệnh lệnh của Hoàng hậu tả tướng dám ?" Nàng quyết định, nghiêm túc : "Mời đại ca chuẩn một đội tinh binh cho điều khiển."

Vân Nặc ở bên cạnh cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng chu đáo.

Quyết tâm của Ôn Hạ thể lay chuyển, thời gian thể trì hoãn, Ôn Tư Lập khuyên nàng nữa, điều động tinh binh, sắp xếp cả tử sĩ đắc lực nhất của Ôn gia cho nàng, lo lắng nàng rời .

Trên đường hề dừng , Ôn Hạ dám chậm trễ thời gian.

Xa xa ruộng đồng nối tiếp , khắp nơi đều tràn ngập sắc xanh của mùa xuân, rõ ràng là thời điểm khải trở về.

Ôn Hạ bỗng nhiên hiểu rõ lời của Du Dao, nếu để ý, thể trong một năm qua nhiều thư từ như .

Nàng chỉ rõ ràng, nàng Kỳ Diên chết.

...

Trong rừng núi rậm rạp, lá xanh dính đầy m.á.u đông , sâu trong bụi cỏ dày đặc ẩn giấu một thể, đó là Kỳ Diên mặc áo giáp.

Gò má tuấn của vùi hết trong bụi cỏ, ánh sáng loang lổ chiếu lên , mí mắt nhắm chặt cuối cùng cũng chuyển động.

Mở mắt , Kỳ Diên chỉ thấy bụi cỏ xanh um tùm, ký ức lúc cũng ùa về trong đầu.

Quân Yên chạy tới hai trăm dặm, nơi đó địa thế hiểm yếu, Kỳ Diên cố ý bức bọn họ rút lui trong đó để mai phục, đích chinh phạt, một đánh lui Hoắc Chỉ Chu cuối cùng cũng đích trận.

ngờ đó là kế của . Quân Đại Thịnh lãnh địa bao vây toán bộ, hai đội tinh binh hộ tống Kỳ Diên rút lui, nhưng hắc ưng đỉnh đầu bám riết tha.

Lúc đó, màn đêm dày đặc đến mức thể thấy bất cứ thứ gì, chỉ hắc ưng vẫn bám theo.

Kỳ Diên ghìm cương ngựa dừng , mất nội lực nên ngay cả thính giác cũng kém nhiều, nín thở đợi chờ hồi lâu, cuối cùng cũng xác định phương hướng, giương cung b.ắ.n trúng hắc ưng đang lượn vòng đỉnh đầu. Khi thúc ngựa chạy về phía , lao chỗ trống , may mà Trần Lân chút do dự đuổi theo bảo vệ .

Kỳ Diên chống tay dậy, đau đớn như xe nghiền qua, lúc mới thấy Trần Lân mặt đất cách đó xa. Bên cạnh Trần Lân còn mấy con sói bất động.

Kỳ Diên ngửi thấy mùi thịt thối trong khí, những con sói đó mới chết, ngửi mùi , e rằng qua mấy ngày .

Kỳ Diên cố gắng dậy, hình cao lớn loạng choạng bóng cây, khi ngã xuống, chiếc khăn tay trong tay áo rơi xuống bụi cỏ.

Hắn cẩn thận nhặt chiếc khăn tay màu trắng ánh trăng lên, vết m.á.u tay vô tình bẩn tấm lụa sạch sẽ. Ánh mắt sâu thẳm thoáng qua một tia ôn nhu, lảo đảo về phía Trần Lân đang mặt đất.

Gió xuân thổi qua, mặt trời đỏ rực bầu trời từ từ lặn xuống, ánh chiều tà bao phủ khắp đất trời rộng lớn.

Trong doanh trại quân Đại Thịnh ở Ngân Khánh, Ôn Hạ đội mũ trùm đầu bước trướng soái.

Áo giáp, bội kiếm dự phòng, long bào của Kỳ Diên đều treo tường, nhưng chiếc ghế thái sư còn bóng dáng nữa.

Sự xuất hiện của nàng khiến các tướng lĩnh chuyện chỗ dựa tinh thần, rõ ràng nàng chỉ là một nữ nhi yếu đuối.

Ôn Hạ mở lời hỏi phó tướng trong quân, bọn họ trả lời vẫn tìm thấy tung tích của Kỳ Diên.

Nàng vội vã đến nơi mất bốn ngày, bốn ngày một chút tin tức nào của Kỳ Diên.

“Các tướng phái binh lực tìm tung tích của Hoàng thượng, quân Đại Thịnh cũng đang tìm Hoàng thượng, hắc ưng của bọn họ mỗi ngày đều bay qua bầu trời.” Vị phó tướng cau mày : “Hiện nay trong quân lòng hoang mang, Hoàng thượng một ngày về, các tướng sĩ e rằng một ngày khó thể vực dậy tinh thần.”

Mấy vị phó tướng bẩm báo mấy ngày nay trong quân phát động hai tấn công, đều thất bại thế tấn công của quân Yên.

“Yên đế chinh, tác chiến gian xảo, binh pháp mà phụ đây hai mươi lăm kế, mưu kế của Yên đế còn hơn thế nữa.”

Tuy Hoắc Chỉ Chu chinh, nhưng trong xe ngựa lộ diện, hai quân cách cũng xa, những lão tướng cũng bên địch chính là tứ công tử nhà họ Ôn đây.

“Nhị ca ?”

“Tướng quân đang trấn thủ tiền tuyến, mạt tướng sẽ phái báo cho tướng quân Hoàng hậu nương nương đến.”

“Không cần, tạm thời đừng cho , cũng đừng truyền chuyện bản cung đến doanh trại. Các vị tướng quân vất vả , lui xuống .”

Ôn Hạ xuống ghế thái sư, bảo Hồ Thuận trải giấy bút, bản đồ Đại Thịnh, cầm bút lên thánh chỉ màu vàng.

Nàng trao đổi với Hoắc Chỉ Chu, dùng quân Đại Thịnh đánh hạ hai trong các thành trì của Ô Lô để đổi lấy Ngân Khánh.

Cổ tay nàng run rẩy, quyết định như là điều nàng nên , nàng thậm chí như đúng .

các tướng lĩnh và Hồ Thuận kể về tình hình chiến sự ba tháng nay, nàng rõ quyết tâm chịu nhượng bộ của Hoắc Chỉ Chu, cũng rõ quyết tâm chiến đấu đến cùng của Kỳ Diên.

Cứ tiếp tục như , quốc lực Đại Thịnh chống đỡ bao lâu, thất bại là chuyện sớm muộn.

Viết xong thánh chỉ minh ước, Ôn Hạ cầm ngọc tỷ của Kỳ Diên, bàn tay thon dài trắng nõn ấn xuống.

Nàng ngẩng đôi mắt hạnh lên, Hồ Thuận với vẻ mờ mịt bất lực: “Hoàng thượng sẽ trách ?”

“Nương nương, tình hình hiện nay của chúng , chúng …” Hồ Thuận thở dài, dám ba chữ “đánh ”.

“Huynh trưởng của từng đề nghị dùng thành trì của thảo nguyên để đổi lấy Ngân Khánh, nhưng Hoàng thượng từ chối.”

Ôn Tư Hành vẫn nhớ mối thù với Hoắc Chỉ Chu, khi Kỳ Diên từ chối, đương nhiên cũng nhắc nữa.

Ôn Hạ dậy, dặn Vân Nặc: “Đi thôi.”

Ngân Khánh từ phía tây đến phía bắc, tường thành cao vút quân lính canh gác nghiêm ngặt, lá cờ bay phấp phới in chữ "Yên".

Mặt trời lặn, màn đêm bóng tối dày đặc bao phủ, mây đen giăng kín cả thành.

Trong doanh trại quân Yên, đèn đuốc sáng trưng trong trướng soái.

Hoắc Chỉ Chu ghế thái sư, dung mạo tuấn tú, vốn khí chất ôn hòa như thần tiên, nhưng thần thái lạnh lùng tàn nhẫn. Binh bất huyết nhận là chiến trường của , rõ ràng tay dính một giọt máu, nhưng một câu , một hành động của đủ để khiến vô gục ngã chiến trường đẫm máu.

Phó tướng vội vã bước : “Hoàng thượng, ngoài cổng thành sứ thần quân Đại Thịnh cầu kiến.” Hắn trình lên một chiếc hộp.

Hoắc Chỉ Chu từ trong án thư ngẩng đôi mắt lên, thần thái mặc long bào màu vàng sáng hề gợn sóng.

Kình Khâu nhận lấy hộp, sảng khoái: “Hoàng đế Đại Thịnh chín phần c.h.ế.t một phần sống, bọn họ bây giờ mới phái sứ thần đến cầu hòa? Xem cũng điều đấy.”

Hoắc Chỉ Chu mím chặt môi mỏng, khoảnh khắc mở hộp, trong mùi hoa lan trắng tỏa , tim khẽ rung động.

Đôi mắt nheo , tay run run cầm lấy chiếc khăn tay trong hộp.

Một chiếc khăn tay màu xanh lam nhạt, kiểu dáng của nữ tử, đó thêu tên họ, chỉ bọc một miếng ngọc bội màu trắng, ngọc bội của nhà họ Ôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/chuong-96.html.]

Trong hộp còn gì khác.

Hoắc Chỉ Chu hiểu chủ nhân của miếng ngọc bội là ai.

Phó tướng : “Sứ thần của bọn họ đang ở ngoài cổng thành.”

Yết hầu khẽ chuyển động, Hoắc Chỉ Chu : “Cho nàng .” Hắn vội vàng dậy: “Đi chuẩn xe ngựa.”

Màn đêm se lạnh, gió đêm mùa xuân mang theo hương hoa nở rộ, ánh trăng mờ ảo, ngọn đuốc soi sáng một vọng lâu trong thành.

Vọng lâu sừng sững cách doanh trại quân Yên ba mươi dặm, xây dựng trong một khu vườn, giống phong cách của Ôn Lập Chương.

Trong vườn đều là quân Yên canh gác nghiêm ngặt, ngọn đuốc soi sáng bầu trời đêm, chỉ ngoài cửa phòng đóng chặt treo chiếc đèn lồng lay động trong gió đêm.

Ôn Hạ bước lên bậc thang, Vân Nặc ép ở trong vườn. Kình Khâu cúi hành lễ với Ôn Hạ, mở cửa phòng cho nàng.

Bước phòng, cửa đóng từ bên ngoài.

Ôn Hạ đàn ông cao lớn ánh nến, còn ôn hòa như gió mát nữa, mặc long bào màu vàng sáng vô cùng uy nghiêm lạnh lùng, khuôn mặt vẫn là dáng vẻ trong ký ức, nhưng giống ôn hòa gần gũi trong ký ức nữa.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Cách ánh nến mờ ảo, Hoắc Chỉ Chu chắp tay , ánh mắt sâu thẳm dừng Ôn Hạ.

Nàng mặc áo choàng màu đen, từ đầu đến chân, ngay cả giày cũng che kín, áo choàng dài kéo lê mặt đất, giống kiểu dáng của nữ tử, gấm vóc sang trọng ẩn hiện hoa văn rồng. Đó chắc là áo choàng của Kỳ Diên.

Nàng ôn hòa, còn vẻ tin tưởng và nũng nịu như , khi , lạnh lùng như xa lạ đầu gặp mặt, như thể giữa bọn họ từng quá khứ.

Hoắc Chỉ Chu khẽ nuốt nước bọt, giọng trong trẻo vang lên trong màn đêm tĩnh mịch: "Lâu gặp, Hạ Hạ."

Ôn Hạ yên lặng một lúc: "Lâu gặp, Yên đế." Giọng nàng lạnh nhạt, khách sáo, chỉ như một sứ thần bình thường.

Hoắc Chỉ Chu kìm nén nỗi chua xót trong lòng, vết thương cũ do nàng đ.â.m năm nào bỗng nhói lên từng cơn đau, lan đến tận tim.

Hắn cố chịu đựng cơn đau, ánh mắt sâu thẳm rời khỏi nàng.

Đã tròn một năm ba tháng gặp, dung nhan nàng càng thêm kiều diễm, xinh lộng lẫy, thậm chí còn thêm một chút quyến rũ so với . Vẻ quyến rũ thanh cao thoát tục, cho phép bất kỳ sự khinh nhờn nào.

"Yên đế." Hoắc Chỉ Chu khổ, nhếch môi: "Muội là sứ thần đại diện cho Đại Thịnh ?"

" ." Ôn Hạ lấy thánh chỉ liên minh: "Thần mặt phu quân, cũng mặt Đại Thịnh đến cầu xin Yên đế giữ hòa khí hai nước, tha cho Ngân Khánh."

Hoắc Chỉ Chu dần thu nụ , đôi mắt si tình cũng trở nên lạnh lùng.

Ôn Hạ nâng thánh chỉ màu vàng, lông mày thanh tú nhíu .

Hoắc Chỉ Chu dời mắt khỏi từng cử động, nét mặt của nàng, bàn tay trắng nõn của nàng hồi lâu đưa tay nhận lấy.

Hắn xem xong, hề chút gợn sóng, gấp đặt lên bàn.

"Thảo nguyên Khắc Lan, sông Keo Thương , quả là hai bộ lạc lớn nhất mà Đại Thịnh chiếm . Tiếc là Yên quốc cũng thể tự đánh chiếm."

Trong lòng chấn động, Ôn Hạ chợt Hoắc Chỉ Chu, vẫn lạnh nhạt, ung dung, là dáng vẻ cao thâm khó đoán của bậc đế vương.

Nàng nghĩ đến việc từ chối, nhưng cũng từng nghĩ thật sự thể nhớ đến tình cũ mà đồng ý.

Im lặng một lúc, Ôn Hạ lên tiếng: "Vậy mặt Đại Thịnh, thành tâm dâng tặng thảo nguyên Lật Phong, nơi đó dân , gia súc, sản lượng lương thực đều thua kém Trung Nguyên."

"Yên quốc thể đánh chiếm, tại nhận đồ của Đại Thịnh rút khỏi Ngân Khánh? Để Yên quốc xuất binh đánh Ngói Đế, từ Ngói Đế xa xôi vòng đến Ô Lô ?" Hoắc Chỉ Chu : "Hạ Hạ, chỉ mất một mùa đánh chiếm Ngân Khánh, chiếm ba tòa thành trì của Ô Lô."

Hắn bước đến mặt Ôn Hạ, hình cao lớn phủ bóng nàng trong ánh sáng mờ ảo.

"Thịnh hoàng đánh ba cửa quan phía Nam của , là để đánh, xem cho rằng thắng , đưa nửa Ngân Khánh cho , chui bẫy của , xem chiến bại, xem mất hết mặt mũi."

Hắn từng chữ, giọng vô cùng âm trầm, lạnh lẽo.

Ôn Hạ ngước mắt hạnh lên, đôi mắt run rẩy, dám tin, cũng dâng lên vẻ lạnh lẽo đáng sợ.

Hoắc Chỉ Chu nàng sâu sắc: "Muội rời bỏ , tưởng sẽ ở Bắc Địa, ở bên cạnh đại ca, nhị ca, hoặc là tam ca. tại ở bên cạnh ?!"

"Hắn cứu ở Ô Lô, thể bù đắp những tổn thương gây cho ? Ta cũng thể liều mạng cứu !" Hoắc Chỉ Chu , n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Năm đó Ôn Hạ đ.â.m một kiếm, liệt giường nửa năm, mỗi vết thương đều đau nhức dữ dội.

mỗi đau, nghĩ rằng trả thêm một phần nợ cho Ôn Hạ.

Biết tin nàng Ô Lô bắt cóc, Đạt Tư Kỳ Diên dùng nửa tòa thành để đổi lấy. Lúc đó thương thế của nặng, nhưng vẫn kiên quyết dậy từ giường bệnh, bất chấp tất cả cứu Ôn Hạ.

tin tức truyền về Yên quốc xa xôi cần thời gian, khi dẫn theo tử sĩ khỏi Đông Đô, liền nhận thư hồi âm, rằng nàng Kỳ Diên cứu bình an trở về.

Trên đường , như trút gánh nặng, phun một ngụm máu, yên tâm ngã xuống.

Sau đó, từng phong thư của mật thám.

Nàng ở quân doanh, ở Đam Thành quan, bá tánh kính trọng, vì bá tánh trị vì Đam Thành, giải quyết hậu quả chiến tranh.

Nàng trở về hoàng hậu Đại Thịnh, rõ ràng Kỳ Diên đối xử với nàng tệ bạc như .

"Ta chết, tận mắt thấy thiên hạ thuộc về , Hoắc Chỉ Chu, chứ tên Kỳ Diên chẳng bằng cái gì!"

Ôn Hạ run rẩy hàng mi, cảm thấy xa lạ và sợ hãi Hoắc Chỉ Chu gần như phát điên.

Hắn còn là tứ ca ca trong ký ức của nàng nữa.

"Chàng chẳng bằng Yên đế cái gì, để sống, thể liều c.h.ế.t đưa đến nơi an ."

Ngày đó chiến trường, khi Kỳ Diên và Vân Nặc liều c.h.ế.t bảo vệ nàng, những lời Kỳ Diên Ôn Hạ đều ghi nhớ trong lòng.

Đó là đầu tiên nàng , Kỳ Diên đáng ghét cũng mặt như .

"Rõ ràng nhiều chuyện với như ! Tại thể tha thứ, tại thể?"

"Bởi vì Yên đế hại c.h.ế.t cha ."

"Đó ! Ta ngăn cản, bao giờ hại cha, cũng là nạn nhân, rõ ràng sống trong hối hận mỗi ngày."

Hoắc Chỉ Chu nắm lấy tay Ôn Hạ, đau đớn áp chặt ngực: "Muội đ.â.m một kiếm , Hạ Hạ, nơi của mỗi ngày đều đau, trả thù , thể về ?"

"Muội về bên , sẽ đánh hạ Ô Lô, để hoàng hậu của một nước lớn." Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu cầu xin Ôn Hạ: "Muội cho thêm một cơ hội ? Ta là ca ca của , vẫn là thể tin tưởng, cầu xin !"

Không thể về nữa.

Ôn Hạ đôi mắt đau khổ mặt, Hoắc Chỉ Chu giống Kỳ Diên, lưng là Ôn Lập Chương sẽ bao giờ sống nữa.

Nàng đáng lẽ nên lạnh lùng từ chối, nhưng nghĩ đến mục đích chuyến , nàng cuối cùng vẫn để mặc rơi nước mắt mặt Hoắc Chỉ Chu, cũng là cuối cùng rơi nước mắt vì tứ ca ca từng bầu bạn, che chở cho nàng.

"Nếu cha thể sống ..." Ôn Hạ rút tay về.

Hoắc Chỉ Chu run rẩy đưa tay lau nước mắt cho nàng.

Ôn Hạ chỉ thánh chỉ bàn: "Yên đế thế nào mới chịu tha cho Ngân Khánh?"

Giọng nàng lạnh nhạt, trong mắt hạnh còn gợn sóng, chỉ còn vẻ đoan trang, cao quý của mẫu nghi thiên hạ, thần thái bàn chuyện công việc.

Ánh sáng trong mắt Hoắc Chỉ Chu dần tắt , vẻ ung dung cao quý và lạnh lùng của nàng như những mũi kim đ.â.m tim , cơn đau từ vết thương cũ như đang gặm nhấm xương cốt, cố nén nỗi đau khó chịu đựng , ánh mắt cũng lạnh xuống.

"Tha cho Ngân Khánh, chỉ một cách."

"Ngoài Ô Lô mà Đại Thịnh đánh chiếm, hoàng hậu của ."

Loading...