Thế cờ  đổi, quân trắng rơi  thế hạ phong.
Ta chậm rãi : “Quân trắng   đúng quy tắc, nhưng    linh hoạt, tự nhiên sẽ thua, càng  thể  đến việc tạo  nước cờ thần diệu. Một , cả ngày sống trong sự trói buộc của quy tắc, cũng là đạo lý tương tự.”
Quân đen cuối cùng  đặt xuống, thế cờ  định.
“Nhìn xem, trẫm thắng .”
Từ Nghịch Chu vẫn nhíu mày, nhưng   là đang tự kiểm điểm bản .
“Hoàng hậu nhớ mẫu  , lúc rảnh rỗi, hãy đưa nhạc mẫu  cung  chơi.”
“Nàng  chẳng qua cũng chỉ là một cô gái  mới cập kê,  thích quy tắc, càng  thích  giam cầm.”
“Ép buộc tư tưởng của  lên nàng , ái khanh  từng hỏi, nàng   vui ?”
Không khí im lặng hồi lâu, cho đến khi   dậy rời , Từ Nghịch Chu vẫn  chằm chằm  bàn cờ.
“Không cần tiễn trẫm nữa, hãy suy nghĩ cho kỹ .”
Ta    thẳng đến Phượng Nghi Cung.
Hôm qua say rượu, cũng   nàng  bây giờ  tỉnh .
“Vẫn còn ngủ?” Ta  sắc mặt ấp úng của Tiểu Hoè,  ngừng hỏi.
Tiểu Hoè do dự: “Hoàng thượng … nô tỳ gọi nương nương dậy ạ?”
Ta trầm ngâm một lát, ngẩng đầu  sắc trời, khẽ : “Không cần.”
Ta  đầu phân phó: “Phúc Hải, đem tấu chương của trẫm đến đây.”
Chán nản  những dòng chữ  mặt,  chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn.
Quay đầu  ,   giường ngủ say sưa, cuộn tròn trong chăn, ngoan ngoãn vô cùng.
Ta càng  càng thấy bút mực trong tay nhàm chán, liền buông bút, bước về phía nàng.
Động tác của   nhẹ,   nàng tỉnh giấc.
Người ngày nào cũng dậy sớm  quản mưa gió,  mà vì say rượu  ngủ nướng đến tận bây giờ.
Quả nhiên, rượu  hại  thể.
… Ừm, đối với  mà , cũng  tệ lắm.
Nếu nàng thích ngủ nướng, sẽ   ai đến quấy rầy giấc ngủ của nàng.
Ta nghĩ , nhẹ nhàng đặt ngón tay lên má nàng.
Chạm  làn da mềm mại,   bao giờ nghĩ, má của nữ nhân  mềm mại đến thế.
Hình như đang mơ một giấc mơ , khóe miệng nàng mỉm , thậm chí còn dùng mặt cọ cọ  tay .
 
…
Hôm nay tâm trạng trẫm  vô cùng, phê thêm mấy tấu chương .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bao-quan-bat-luc-hoang-hau-cung-dau/p10.html.]
Khoảng giờ Ngọ,   giường mới chậm rãi tỉnh dậy.
Nàng dường như vẫn còn chìm đắm trong giấc mơ, chỉ khoác một chiếc áo ngoài  xuống giường.
Nhìn thấy  trong nháy mắt, nàng còn ngây  một lúc.
Nàng kinh hô: “Bệ hạ?”
Nói xong mới thấy hối hận, vội vàng hành lễ.
Ta bảo nàng  dậy.
Từ Khanh Nhi  , vẻ mặt khó xử: “Bệ hạ đến bao lâu ?”
Ta  trêu chọc nàng, cố ý nghiêm mặt : “Hoàng hậu ngủ đến tận giờ Ngọ mới tỉnh, khiến trẫm  đợi lâu.”
Từ Khanh Nhi hiển nhiên  ngờ   ngủ lâu như , đôi mắt  long lanh,     dám  , bộ dạng  thật buồn .
Nàng nắm chặt vạt áo khoác ngoài  ,  định quỳ xuống nhận ,    ngăn .
Ta bất đắc dĩ,   hình mảnh mai của nàng,  nghĩ bây giờ  là cuối thu, khí lạnh hại , nếu  bệnh,  thêm phiền toái.
Trong tình huống ,  chỉ đành bế nàng lên, đặt   giường, đắp chăn cẩn thận.
Tai Từ Khanh Nhi đỏ bừng,  thở cũng gấp gáp hơn.
Ta xoa đầu nàng, nhẹ nhàng : “Chỉ là trêu nàng thôi, ngày nào cũng quỳ xuống quỳ lên, chẳng   mệt mỏi ? Nàng  ngủ bao lâu thì ngủ, nàng là Hoàng hậu, ai  thể ngăn cản nàng?”
“Điều   hợp…”
“Không hợp quy củ ? Nàng tuổi còn nhỏ, suốt ngày đem quy củ treo ở miệng, bản  cũng  thích, cho dù  thể miễn cưỡng bản , chỉ  những việc trái với lòng ,    quan tâm đến cảm nhận của .”
Phải , là .
Không  Hoàng đế,   Tam hoàng tử, chỉ là , là phu quân của nàng.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
“Mỗi  nàng    hợp lễ nghi, trong lòng ,  khó chịu.”
Ta nắm tay nàng, đặt lên n.g.ự.c trái của .
Có thích Từ Khanh Nhi ?
Ta nghĩ là .
Lúc , trái tim  đang đập mãnh liệt vì nàng.
Có lẽ là vì  đầu gặp mặt, nàng  đến thương tâm khiến  động lòng trắc ẩn, cũng  lẽ là vì  khi nàng gả cho , ngày nào cũng nghiêm mặt dạy dỗ  đạo lý trị quốc.
Nụ hôn nhẹ nhàng lên má nàng  khi xuất chinh; sự mong đợi khi  mì trường thọ cho nàng;  nàng rõ ràng nhớ nhung nhưng  che giấu sự ngượng ngùng; vẻ đáng yêu khi say rượu… Không  từ lúc nào, nhất cử nhất động của nàng  khắc sâu trong tâm trí .
Ngày nàng thành  với , ánh nến hắt lên khăn voan đỏ của nàng,  khi dùng gậy hỉ nâng khăn voan lên,  bắt gặp đôi mắt e lệ .
Ta từng nghĩ, cứ như  mà sống với  cả đời, cũng .
Không khí   duy trì  bao lâu, Từ Khanh Nhi cứ nằng nặc  mài mực cho .
… Hồng tụ thêm hương là chuyện , nhưng cứ nghĩ đến nàng ở bên cạnh,    một cảm giác khó tả.