11.
Từ Khanh Nhi  một con mèo nhỏ.
Thanh mai trúc mã của nàng tặng cho nàng.
Mèo cái gì chứ.
Vui vẻ cái gì chứ.
Ta là bạo quân, hỉ nộ vô thường.
Tên thanh mai trúc mã đó    đày đến Sở Châu xa xôi nghìn dặm .
"Bệ hạ, nô tài   hết."
Ta cau mày, tên hoạn quan     chuyện úp úp mở mở .
"Hôm nay là sinh thần của Hoàng hậu nương nương, con mèo trắng  là quà sinh thần mà Từ Thượng thư nhờ Tiết đại nhân tặng cho Hoàng hậu nương nương."
Ờ...
Không khí bỗng chốc im lặng đến đáng sợ.
Thánh chỉ của  cũng  ban xuống .
Thôi  , để  cút xa một chút cũng , đỡ chướng mắt.
Tiện thể giúp  điều tra vài việc.
12.
Ta đến Phượng Nghi Cung,  chúc mừng sinh nhật nàng, nhưng   Từ Khanh Nhi chất vấn tại   đày Tiết Niên đến Sở Châu.
"Tiết Niên  quan thanh liêm,  thể vô cớ phạm ."
Nàng lạnh lùng  , khiến  thấy khó chịu.
Thật là tình  ý .
Trên đầu  chắc chắn đang xanh lè .
"Sao, lo lắng cho Tiết Niên  ? Xem  Tiết Niên  quan trọng với Hoàng hậu nhỉ..."
Ta cố ý kéo dài giọng.
"Sở Châu loạn lạc, Tiết đại nhân võ công cao cường, đến đó vẫn  thể tự bảo vệ ."
"Bệ hạ là quân vương,  thể tùy hứng."
Từ Khanh Nhi mặt mày âm trầm, quét sạch vẻ vui mừng lúc sáng sớm, trở thành Từ Nghịch Chu nhập thể.
"Nàng giỏi lắm." Ta hừ lạnh một tiếng,   bỏ .
Trên đường, hoạn quan  dám chọc giận , ấp úng hồi lâu mới hỏi:
"Bệ hạ,  bát mì trường thọ ..."
"Đem cho chó ăn."
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
"...Vâng."
13.
Tiểu hoạn quan cầm bát mì trường thọ, đổ cũng  ,  đổ cũng  xong, chỉ đành ôm bát thở dài.
Nghĩ tới nghĩ lui,  bưng bát mì trường thọ  nguội lạnh đến Phượng Nghi Cung.
Hoàng hậu nương nương thấy bát mì,  mặt  hề  chút vui mừng, ngay cả vẻ khinh thường cũng  thấy, nhưng vẫn ăn hết từng miếng một.
Rõ ràng thích mà  , khổ sở  gì.
Dù  mì cũng  ăn ,  còn liên quan đến  nữa.
14.
Hoạn quan bưng bát  đến  mặt .
Bây giờ   thấy bát mì đó là thấy xui xẻo,  khỏi hỏi dồn: "Ngươi thật sự đổ ?"
Tên hoạn quan đáp: "Khởi bẩm Bệ hạ, đổ  ạ."
Không hiểu , lửa giận trong lòng  càng bùng lên dữ dội: "Đổ  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bao-quan-bat-luc-hoang-hau-cung-dau/p3.html.]
"Vào bụng Hoàng hậu nương nương ạ."
... Tên hoạn quan   chuyện  cứ ngắt quãng .
Ta kinh ngạc hỏi: "Nàng ăn ?"
"Vâng."
"Ngươi lui xuống  ." Ta phẩy tay.
"Vâng."
Trong phòng chỉ còn  một  .
Hôm nay tâm trạng  , phê vài tấu chương .
15.
Ta hối hận .
Ngay khoảnh khắc   mở tấu chương ,  thấy những nét chữ rồng bay phượng múa,   thấy chóng mặt.
Đại thần  miền Nam  thiên tai nghiêm trọng.
Thiên tai nghiêm trọng thì  với   gì! Ta  chi  nhiều ngân lượng cứu trợ , bọn họ đem  nuôi chó hết  ?
Đại thần  hậu cung hiếm muộn con nối dõi.
Hiếm muộn con nối dõi chẳng lẽ là do  quyết định ! Từ Khanh Nhi, cái đồ cổ hủ đó, ngày ngày quản ,    tìm con cái bây giờ?
Đại thần  Hung Nô ở phía Bắc  tấn công Doanh Châu.
Ta  phái binh   tại  vẫn  thắng! Địch ít  nhiều, đám tướng lĩnh quân sư đó ăn hại ?
Đại thần còn   xa xỉ hoang phí…
Được ,   chữ ký, là do lão già Từ Nghịch Chu đó ,   ngay mà.
…
Đến giờ dùng bữa tối .
Ta đường đường là bạo quân, hôm nay  phê mười tấu chương, thật là giỏi.
16.
Hoạn quan đến báo, Hoàng hậu mời  đến Phượng Nghi Cung dùng bữa tối.
Ta đại nhân đại lượng, bụng  rộng rãi như biển, vẫn  chấp nhặt chuyện cũ mà đến đó.
Trên bàn ăn, Từ Khanh Nhi vẫn im lặng gắp thức ăn cho .
Nhớ đến hôm nay là sinh nhật nàng, suy nghĩ hồi lâu, vẫn gắp cho nàng một con tôm.
Nàng ngạc nhiên  .
Đây là cảm xúc thứ ba mà   thấy ở nàng.
Ăn tối xong,  và nàng  dạo trong Ngự Hoa Viên cho tiêu thực.
Ta  nàng,  như vô tình mở miệng: "Gần đây phương Bắc nổi loạn, đám tướng sĩ phái  đều  dẹp yên  loạn sự,  suy  tính , quyết định  chinh."
Từ Khanh Nhi sững ,  cau mày: "Bệ hạ   chinh?"
"Ừ." Ta đáp.
"Bệ hạ, chuyến   đường xá hiểm trở, quốc gia  thể một ngày   vua!"
Từ Khanh Nhi dừng bước,  tại chỗ  .
Ta  ánh mắt đó  chằm chằm đến mức  thoải mái, chỉ đành bất đắc dĩ : "Giao cho Quốc công xử lý là  , ông  quả thực am hiểu chính sự hơn ."
Thấy Từ Khanh Nhi còn  khuyên can,  đành cắt ngang lời nàng: "Thôi  , nàng  cần khuyên nữa,   quyết ."
Không khí im lặng hồi lâu, cả hai đều   gì nữa.
Lặng lẽ  về Phượng Nghi Cung, lúc  sắp rời , nàng gọi  .
"Bệ hạ."
Ta  đầu  nàng.
"Bệ hạ nhất định , bình an trở về."