12.
Trời cũng  về chiều, cuộc hội ngộ của cả nhà chúng  đành kết thúc.
Ta và Lâm Dịch  bước  khỏi hoàng cung.
“Tiểu thư! Công tử! Xảy  chuyện lớn !”
Lan Linh vội vã chạy đến, sắc mặt tái nhợt, giọng  run rẩy.
Ta và Lâm Dịch  , giọng dịu xuống trấn an:
“Lan Linh, đừng hoảng. Có chuyện gì ?”
Lan Linh mắt hoe đỏ:
“...Tướng quân… Tướng quân  trở về… còn mang theo một nữ nhân,  mặt phu nhân tuyên bố…  lập nàng   bình thê…”
Ta: “???”
Lâm Dịch: “???”
Gì cơ? Không  bảo tướng quân một lòng một  với phu nhân, nguyện cả đời chỉ   bà  ?
Một thùng cẩu huyết  tạt xong  kịp khô,  hứng thêm thùng nữa?!
Vậy là  và Lâm Dịch lập tức chạy về phủ tướng quân.
Vừa  sảnh chính  thấy một nữ tử dung mạo xinh , dáng vẻ mềm mại yếu đuối đang tựa   một nam nhân  tuấn, oai phong.
Mẫu    đàn ông  yêu sâu đậm bao năm, ánh mắt tuyệt vọng và bi thương, nhưng vẫn cố gắng  vững,  để bản  ngã quỵ.
Nữ tử  rơi lệ lả chả,  chẳng khác gì một tiểu bạch hoa đáng thương  chính thất hà khắc bắt nạt.
Cha của nguyên chủ   nàng   mang theo ánh mắt áy náy với , dịu giọng :
“Văn Nhã… Chi Nhi cô   nơi nương tựa,  từng cứu mạng . Ta chỉ  cho nàng một danh phận.”
Gia nhân trong phủ thi lễ:
“Tiểu thư, thiếu gia.”
Nữ tử   thấy Lâm Dịch, ánh mắt sáng rực như bắt  bảo bối, mừng rỡ gọi to:
“Dịch nhi! Ta mới là mẫu  của con! Mau  đây với mẫu  nào!”
Ta: “…”
Lâm Dịch: “…”
Mẫu : “!!”
Sắc mặt Lâm Dịch lạnh  thấy rõ,   buồn  cả cha lẫn nữ nhân  lấy một cái.
Anh  thẳng tới đỡ mẫu   xuống ghế, ung dung rót một chén  nóng đặt bên cạnh bà.
Sau đó mới ngẩng đầu,  về phía cha, giọng điệu lạnh lùng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bat-dien-theo-truyen-xin-loi-nha-ta-la-chinh-truyen/chuong-11.html.]
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Phụ , con cần một lời giải thích.”
Phụ   về phía quản gia.
Quản gia hiểu ý, lập tức đưa  bộ hạ nhân lui .
Trong đại sảnh giờ chỉ còn  năm .
Ông thở dài:
“Dịch nhi, cha  chuyện  con khó mà chấp nhận. Mẫu  ruột của con… chính là Chi Nhi.”
Nữ nhân  nước mắt lưng tròng, run rẩy định quỳ xuống  mặt :
“Phu nhân,   cầu danh phận, chỉ xin … hãy để Dịch nhi trở về bên …”
Phụ  vội vàng đỡ lấy nàng :
“Không   của nàng. Năm đó nếu Văn Nhã  sinh  thai c.h.ế.t lưu,  cũng  đành lòng để nàng đau khổ nên mới để hai  con các  lỡ làng đến tận bây giờ.”
Ta: “…”
Lâm Dịch: “…”
Vậy là lý do ông ôm đứa con rơi về giao cho vợ nuôi từ mười mấy năm , là vì ông  ngoại tình từ thuở ?!
Cẩu huyết thì cẩu huyết, nhưng thế  thì cũng quá độc  đấy!
Tốt thôi.
Từ  em cùng cha cùng  → chuyển sang  em cùng cha khác .
Chuyển hệ cũng nhanh thiệt.
Sắc mặt mẫu  trắng bệch, thất thần một lúc lâu:
“Lâm Hằng,  ông  thể đối xử với  như …”
Giọng bà bỗng cao vút, đầy tức giận:
“Sao ông   thế với  hả?!”
Phụ  như  kích động, đột nhiên rống lên, mắt đỏ rực:
“Sao   thể  thế?! Đêm hôm đó hai mươi năm  ..... căn bản   !”
Ông chỉ tay về phía , ánh mắt tràn đầy oán hận và ghét bỏ:
“Chúng    hôn ước. Năm đó  yêu bà đến khắc cốt ghi tâm!   khi bà   khác giở trò,  sợ bà nghĩ quẩn, nên đành nhận cái nghiệt chủng   con gái ruột!”
Mẫu : “???”
Ta: “…”
Lâm Dịch: “…”
Cả nhà: Lật bàn.