Ô Nha nhướn mày, chằm chằm:
"Bồi thêm cái gì dao? Hắn ơn với ngươi ?"
Bảo tiêu A ngớ , khó hiểu:
"Ta là bồi thêm dao, cứu . Sao tự nhiên liên quan đến chuyện ơn?"
Ô Nha giơ tay gõ một phát trán , bực bội :
"Tên ngốc ! Loại nhiều việc ác như lão già đó, đáng lẽ nên sống mà chuộc tội. Ngươi đ.â.m thêm dao, chẳng là giúp giải thoát ?"
Bảo tiêu A giật , chợt hiểu , gật gù chiều thấm thía.
Mộng Vân Thường
Ô Nha thật sự hết lời.
Tên rốt cuộc trộn đội bảo tiêu của Cửu gia ? Dựa độ ngu ngốc ?
Bỏ qua chuyện vặt vãnh, nhóm bảo tiêu ôm theo dưa hấu, khiêng cả bàn nhỏ, hăm hở chạy đến thiên viện tìm vị trí để tiếp tục hóng biến.
"Oành!"
Vừa đặt chân đến nơi, một cái bàn gỗ năm mảnh đột nhiên từ bên trong phòng bay vèo ngoài.
Cái bàn ban đầu rơi xuống đất vẫn còn nguyên vẹn, nhưng chỉ trong chớp mắt, một luồng lực vô hình bỗng đập mạnh mặt bàn, khiến nó vỡ tan tành, như thể ai đó dùng búa tạ giáng xuống.
Ngay đó, một chân bàn gãy rời lơ lửng giữa trung, như ai đó điều khiển, nó bay thẳng trở thiên viện!
Nhóm bảo tiêu: "? ? ? ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bat-nap-quan-tai-song-lai-thien-kim-gia-bay-quan-doan-menh/162.html.]
Ô Nha trợn mắt: "Gặp quỷ ?"
Bên trong phòng, Khương Trà đá mạnh một cú, sút bay cái chân bàn đang lao về phía .
Mảnh gỗ văng ngoài cửa sổ, kéo theo tiếng kính vỡ loảng xoảng, một bóng đen mơ hồ cũng theo đó lao thẳng ngoài.
lúc đó, Ô Nha bên ngoài cửa sổ, kịp hiểu chuyện gì xảy thì một luồng lực vô hình bất ngờ đập mạnh .
Cả Ô Nha đẩy văng như trúng đòn nặng.
May mà phía là bảo tiêu, cả đám vô thức tạo thành một bức tường thịt, giúp té quá thảm.
Ô Nha ôm ngực, đau đến suýt bật tiếng chửi thề, hít sâu một run giọng :
"Ngọa tào... thứ gì đó đụng ! Các ngươi thấy ?"
Nhóm bảo tiêu đồng loạt lắc đầu nguầy nguậy.
Mồ hôi lạnh trán Ô Nha túa từng giọt.
Không thật sự là quỷ chứ...?
Ăn dưa mà cũng thể nguy hiểm đến mức suýt quỷ đụng gãy xương sườn, chuyện ai tin cho ?
Tống Vân Sâm giữa căn phòng hỗn độn, trong lòng còn hết chấn động. Vừa thứ gì đó bay sượt qua n.g.ự.c với tốc độ cực nhanh, cuốn theo một luồng gió lạnh buốt, thậm chí còn tóc tung lên.
Hắn dụi mắt, cố gắng cho rõ thứ trong phòng. Lúc thì thấy cả một đám quỷ lượn lờ, lúc chỉ thấy bóng dáng Khương Trà đang đó.
Tống Vân Sâm dám tùy tiện cử động, sợ vô ý giẫm lên một con quỷ nào đó.