Vừa bước , cô  thấy Hoắc Cảnh Nghiên đang  trong phòng khách.
Ánh mắt của  đàn ông như thể hữu hình dán chặt lên  cô, lướt từ gương mặt cô xuống , quét qua bờ vai và chiếc cổ thon dài, ngừng  nơi vòng eo thanh mảnh,  trượt xuống đường xẻ tà, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn ẩn hiện.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Nghiên bất giác tối . Một chiếc váy  trưởng thành  ôm sát cơ thể thế  quả thực  hợp với chiều cao một mét bảy của cô.
Rũ bỏ hình ảnh cô sinh viên giản dị với áo thun và quần jean, cô trở nên rực rỡ và quyến rũ lạ thường.
Sau ngày hôm nay,  phận tiểu thư nhà họ Đàn của cô  công khai, sẽ  thêm vô  ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Trong lòng  bỗng dâng lên một cảm giác là lạ.
Hơi chua xót.
Dung Uyển Thục  tủm tỉm  tới, vòng tay ôm lấy eo Đàn Linh Âm, xoa nhẹ một vòng: “Vừa khít luôn, hôm qua  ôm con một cái là  ước lượng   đo , đúng là  sai một li ”
“Cảnh Nghiên, con thấy   ?”
Bất ngờ  gọi tên, Hoắc Cảnh Nghiên gật đầu, giọng trầm xuống: “Đẹp ạ, cô  mặc gì cũng  ”
Dung Uyển Thục trêu chọc: “Dẻo miệng thế , chắc là  nhiều cô gái theo đuổi lắm nhỉ?”
Hoắc Cảnh Nghiên vội vàng giải thích: “Bác gái  đùa , con   ai theo đuổi  ạ, bình thường công việc bận rộn lắm ”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Dung Uyển Thục “Ừm…” một tiếng, kéo dài đầy ẩn ý, rõ ràng là  tin.
Với ngoại hình của  ,  thêm chiều cao một mét tám tám,  cần  đến  phận gia chủ nhà họ Hoắc, thì dù đặt giữa một dàn các  ấm ở thủ đô ,   vẫn nổi bật ngay từ cái  đầu tiên.
Không  ai theo đuổi ư? Dung Uyển Thục tuyệt đối  tin.
Đàn Linh Âm cũng  tủm tỉm  : “ là  . vận đào hoa của  Hoắc đây nhiều thật ”
“Cô Đàn, thật sự   mà ” Hoắc Cảnh Nghiên nghiêm túc  cô, đôi mắt đen sâu thẳm của  ánh lên vẻ chân thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-111.html.]
Đàn Linh Âm khẽ nhướng mày, đôi mắt hồ ly ánh lên nét tinh ranh: “ còn   xong mà. Anh Hoắc tuy vận đào hoa vượng, nhưng  là kiểu ‘qua vạn bụi hoa mà  một phiến lá vương  ’, bởi vì  đang chờ đợi mối nhân duyên đích thực của  ”
Chính duyên mới là   thể cùng  nắm tay  đến cuối đời.
Cô    Hoắc Cảnh Nghiên là    giữ .
Nghe , Hoắc Cảnh Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm,   muộn màng nhận ,     thể vì vài ba câu  của cô mà cảm xúc lên xuống thất thường thế .
Dung Uyển Thục hỏi: “Cảnh Nghiên qua đây  việc gì  con?”
“Dạ , con chỉ đến xem cô  thôi, sợ cô  mới về nhà  quen ”
Thật  Hoắc Cảnh Nghiên qua đây là vì   cảm giác Đàn Linh Âm sẽ cần đến , nên  đến ở cạnh cô.
“Chu đáo thế,   con để ý bảo bối nhà bác  ?” Dung Uyển Thục nhướn mày, giọng điệu  như đùa giỡn,   như thăm dò.
Hoắc Cảnh Nghiên cảm thấy cả  nóng bừng lên, vội xua tay: “Không   ạ, bác gái hiểu lầm …”
Dung Uyển Thục khẽ thở dài: “Vậy thì tiếc thật, hai đứa còn  hôn ước từ bé với  đấy ”
“Hôn ước từ bé?” Đàn Linh Âm lập tức tỉnh cả .
Lại  chuyện  thế  ư?
Vẻ kinh ngạc hiện rõ  mặt Hoắc Cảnh Nghiên,  bất giác siết chặt nắm tay. “Bác   . hôn ước từ bé là  ạ?”
“Bác và  con là bạn . Hồi đó chúng  mang thai cùng lúc, nên  bàn với  là sẽ định hôn ước từ bé cho hai đứa, để   chúng  thành  một nhà ”
Dung Uyển Thục  đến đây  thở dài: “Tiếc là, cả  con và bác đều sinh con trai, nên hôn ước đó cũng đành gác  ”
“Sau  khi bác mang thai  nữa, bọn bác  nhắc đến chuyện hôn ước. Mẹ con bảo nếu   là con gái thì sẽ định  hôn ước  nữa ”
“Thế nhưng bảo bối của bác mới sinh   vài ngày   bắt cóc mất,  con cũng  dám nhắc  chuyện  nữa, sợ  bác đau lòng ”
Dung Uyển Thục  đến đây, hốc mắt  hoe đỏ. Bà tự giễu  một tiếng: “Nhìn bác ,  sướt mướt . Chuyện hôn ước ngày xưa đều là bác với  con  đùa với  thôi, hai đứa đừng để trong lòng. Giới trẻ bây giờ yêu đương tự do, mấy cái hôn ước  đều là tàn dư của thời cũ , nên bỏ  ”