Về đến nhà, Đàn Linh Âm  con bạch hồ ly  nhốt trong lồng sắt. Nó ủ rũ treo   sợi xích, vẻ mặt bơ phờ mệt mỏi.
 “Cô về ! “ Bạch hồ ly cảm nhận   thở của cô, lập tức mở bừng mắt.
Đàn Linh Âm :  “Lão đạo sĩ họ Thổ   giải quyết xong. Ngươi quả thật  lừa , coi như ngươi lập  công lớn. “
Bạch hồ ly trông mong hỏi:  “Vậy bây giờ cô  thể thả    ? “
Đàn Linh Âm gật đầu.  “Dĩ nhiên là . “
Giọng cô chợt đổi, lạnh lùng  tiếp:  “ thả thì thả, còn tu vi của ngươi thì  để . “
Đôi mắt bạch hồ ly trợn trừng:  “Cô  mà  giữ lời! “
Đàn Linh Âm  khẩy.  “Ta dĩ nhiên là giữ lời. Ta  sẽ giữ  cho ngươi một mạng, chứ   sẽ để  yêu đan cho ngươi . “
Nói , cô mở cửa lồng sắt bước , một con d.a.o găm sắc lẹm   gọn trong tay, từ từ tiến  gần con bạch hồ ly.
Bạch hồ ly điên cuồng giãy giụa, nhưng những linh văn màu vàng  sợi xích trói nó chợt lóe lên, siết chặt lấy nó hơn nữa.
Đàn Linh Âm dứt khoát cắm phập con d.a.o  bụng con bạch hồ ly, moi  một viên yêu đan màu trắng sữa.
Yêu đan  rời khỏi cơ thể,  bộ tu vi của nó cũng theo đó mà tan biến.
Con bạch hồ ly đau đớn đến mức ngất lịm .
Đàn Linh Âm lấy hộp cứu thương , khâu  vết thương  bụng nó một cách đơn giản  dùng gạc băng bó .
Một lúc lâu , bạch hồ ly tỉnh .
Đôi mắt màu vàng kim của nó giờ đây ngập tràn vẻ hoang mang và bất lực.
 “Ngao… ngao… “ nó khẽ rên rỉ vài tiếng, dè dặt tiến  gần Đàn Linh Âm.
Đàn Linh Âm vẫy tay với nó.  “Lại đây. “
Bạch hồ ly vội vàng lết đến bên cạnh cô, cứ rên ư ử, còn cúi đầu  hiệu bụng   đau.
Đàn Linh Âm :  “Ngươi  thương ,   băng bó cho ngươi. Đợi ngươi dưỡng thương xong,  sẽ đưa ngươi . “
Nó  mất  ký ức ngàn năm, giờ chỉ còn là một con thú đơn thuần, ngơ ngác.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Hơn nữa,  khi  lấy mất yêu đan, nó sẽ  bao giờ  thể tu luyện  nữa, cả đời  chỉ  thể  một con hồ ly bình thường.
Hoàng hôn buông xuống, Đàn Linh Âm   ghế sô pha cạnh cửa sổ sát đất, bên cạnh là con bạch hồ ly đang cuộn tròn say ngủ.
Cô khẽ vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó, thầm nghĩ   Hoắc Cảnh Nghiên     ""
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-243.html.]
""Rõ ràng  hứa sẽ  ăn một bữa thịnh soạn tối nay,  mà  về đến nhà   viện cớ đến công ty,   biệt tăm biệt tích đến giờ.
Không  là định cho cô leo cây đấy chứ? Nếu thế thật thì cô sẽ giận lắm đấy!
Mãi đến khi đèn đường  sáng choang, Hoắc Cảnh Nghiên mới tất tả trở về.
Đàn Linh Âm   sẵn bộ đồ ngủ thoải mái, đang cắm cúi chơi game  điện thoại. Nghe tiếng thang máy “ting” một tiếng báo hiệu   đến, cô còn chẳng thèm ngẩng đầu lên lấy một cái.
Hoắc Cảnh Nghiên tiến đến bên cạnh, nhẹ nhàng đặt một chiếc hộp lớn lên ghế sô pha.  “Âm Âm,  đồ , chúng   ăn tối. “
Bấy giờ Đàn Linh Âm mới chịu rời mắt khỏi màn hình, liếc xéo  một cái, giọng hờn dỗi:  “Hừ, em ăn vặt no căng cả bụng , giờ   mới mò về rủ  ăn tối ? “
 “Anh xin , công ty  việc đột xuất nên mới về trễ. “ Hoắc Cảnh Nghiên dịu dàng nắm lấy tay cô, đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn nhẹ.  “Ngoan,   đồ nhé. “
Đàn Linh Âm dúi chiếc điện thoại  tay .  “Chơi nốt hộ em ván , đừng để  báo cáo AFK đấy. “
 “Được . “ Hoắc Cảnh Nghiên nhận lời ngay, cúi xuống   màn hình.
Là tựa game đối kháng 5v5 do chính công ty  nghiên cứu và phát hành. Không ngờ Âm Âm cũng mê mẩn trò .
Hoắc Cảnh Nghiên liếc qua bảng thành tích,  khỏi kinh ngạc. Đàn Linh Âm  mà   20 mạng trong tay mà    xuống  nào. Tiếc là bốn  đồng đội còn  quá  “tạ “, gánh còng cả lưng mà cô vẫn  thể kết thúc ván đấu.
Đàn Linh Âm trở về phòng, mở chiếc hộp . Bên trong là một bộ lễ phục  hội tuyệt  màu xanh lam khói, điểm xuyết những chi tiết bạc tinh xảo. Phía  bộ váy là một chiếc hộp nhung nhỏ, đựng một sợi dây chuyền mặt ngọc bích cực kỳ hợp tông.
Cô bất giác mỉm , cầm váy lên ướm thử  gương.
Không ngờ trí nhớ của Hoắc Cảnh Nghiên cũng  thật. Trước đây cô chỉ bâng quơ nhắc một  rằng màu xanh lam khói  ,  mà   nhớ kỹ và chuẩn  chu đáo thế .
Mà chỉ  ăn một bữa thôi,  cần  mặc lộng lẫy thế  ?
Chắc  là một nơi nào đó cực kỳ sang chảnh .
Đàn Linh Âm nhanh chóng  váy, đeo dây chuyền lên cổ  tiện tay chỉnh  mái tóc cho gọn gàng. Vừa bước  khỏi phòng  đồ, cô  thấy Hoắc Cảnh Nghiên đang  đợi sẵn trong phòng .
 “Xong  ? “ Hoắc Cảnh Nghiên bước tới, nắm tay cô xoay một vòng.  “Đẹp lắm, màu  quả nhiên sinh  để dành cho em. “
Đàn Linh Âm nắm tay  kéo , giục giã:  “Đi nhanh thôi, em đói thật ! “
 “Đợi chút, vẫn còn thiếu gì đó. “ Hoắc Cảnh Nghiên kéo cô  phòng  đồ.
Trên bàn trang điểm bày la liệt các loại trang sức. Anh lướt mắt một lượt  chọn  một đôi khuyên tai bạc dáng tua rua.
 “Để  đeo giúp em. “ Hoắc Cảnh Nghiên nhẹ nhàng ấn cô  xuống ghế.
Đàn Linh Âm vén tóc qua một bên,  nghiêng đầu dặn dò:  “Anh nhẹ tay thôi nhé, lâu lắm  em  đeo khuyên tai. “
Lỗ tai của cô  bấm từ hồi cấp ba. Vì là trường tư thục quý tộc nên quy định về ăn mặc của học sinh khá thoáng, thậm chí trong trường còn  cả cửa hàng bán đồ trang sức nhỏ. Hồi đó thấy các bạn nữ rủ   xỏ khuyên, cô cũng tò mò  theo.