“Em  . “
 “Tút “ một tiếng, đầu dây bên   cúp máy.
Đàn Linh Âm  chằm chằm màn hình điện thoại, bĩu môi:  “Cúp máy nhanh thế, đúng là mất lịch sự! “
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Đặt điện thoại xuống, cô  vui vẻ gặm nốt miếng sườn.
Lúc , học sinh bắt đầu ùa  nhà ăn, ai nấy đều ríu rít  ,  về phía quầy đồ ăn yêu thích của .
Đàn Linh Âm  ăn gần xong,  ngẩng đầu lên liền bắt gặp vài bóng  quen thuộc.
Chắc vì  gọi đến trường đúng giờ ăn trưa nên ông Đàn Hoành Chính và bà Liễu Vân đành đưa Đàn Nhã Nguyệt xuống canteen ăn cùng cho tiện.
Trông họ  dáng một gia đình yêu thương  hết mực. Khóe miệng Đàn Nhã Nguyệt dán băng cá nhân, viền mắt vẫn còn hoe đỏ. Bà Liễu Vân đang choàng tay qua vai cô , miệng  ngừng thì thầm điều gì đó.
Đàn Linh Âm vội cúi gằm mặt, chỉ mong   họ phát hiện, kẻo   hỏng bữa cơm ngon của .
Bà Liễu Vân nhẹ giọng dỗ dành:  “Con gái ngoan, đừng  nữa. Hôm nay là ngày đầu con nhập học, chắc chắn là do  quen chỗ mới, vài hôm nữa sẽ  thôi. “
Ông Đàn Hoành Chính cũng hùa theo:  “ đó, nhân tiện hôm nay xem thử canteen ở đây  món nào con thích . Nếu  , từ mai ba sẽ bảo tài xế đưa con  ngoài ăn trưa. “
Đàn Nhã Nguyệt mắt đỏ hoe, ngoan ngoãn gật đầu:  “Con cảm ơn ba , ba   với con quá  . “
Vừa lúc đó, khóe mắt cô  liếc thấy một bóng áo trắng quen thuộc. Mái tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa thật cao, để lộ  phần gáy thon dài, trắng ngần.
 “Đàn Linh Âm! “ Đàn Nhã Nguyệt đột nhiên hét lên.
Ánh mắt của ông Đàn Hoành Chính và bà Liễu Vân cũng lập tức đổ dồn về phía đó.
Đàn Linh Âm đang cắm cúi ăn,  thấy tên  thì suýt nữa thì ngất.  là xui tận mạng mà! Lẽ   khi ăn cô nên bói cho  một quẻ để tìm chỗ nào kín đáo hơn mới . Biết  lúc nãy về biệt thự cùng trợ lý Lý cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-32.html.]
Mắt bà Liễu Vân long lên sòng sọc, bà  chỉ thẳng  mặt Đàn Linh Âm mà mắng:  “Con ranh c.h.ế.t tiệt, còn  mau xin  Nguyệt Nhi nhà tao! “
Đàn Linh Âm chẳng còn bụng  nào để ăn nữa, cô thong thả lau miệng   dậy:  “Bà  gì cơ? “
 “Tao bảo mày xin  Nguyệt Nhi! Mày xem mày đánh nó thành cái dạng gì  ,  mày  thể xuống tay nặng như  hả? “
 “Tốn công tao nuôi mày mười tám năm, đúng là đồ sói mắt trắng ăn cháo đá bát! “
Cuộc cãi vã ầm ĩ lập tức thu hút sự chú ý của tất cả   trong canteen. Vốn dĩ  ai để ý đến Đàn Nhã Nguyệt, nhưng giờ thì  ánh mắt đều đổ dồn về phía cô .
Đàn Nhã Nguyệt  hổ che mặt, kéo kéo tay áo bà Liễu Vân:  “Mẹ ơi, đừng  nữa  . “
 “Đừng  nữa là ? Hôm nay nó nhất định  xin  con! “ Bà Liễu Vân gạt , bất chấp ánh mắt của   xung quanh, bà  găm chặt ánh   Đàn Linh Âm.  “Con ranh , nếu   nhà họ Đàn cưu mang, mày  sống  đến ngày hôm nay  hả? “
Đàn Linh Âm  thản nhiên nhướng mày, bình tĩnh đáp:  “Nếu   các ,  dám chắc   lớn lên một cách khỏe mạnh và bình an hơn nhiều. “
 “Mày đúng là đồ ăn cháo đá bát! Biết thế ngày    nhặt mày về! “ Bà Liễu Vân tức đến run , hai tay siết chặt thành nắm đấm, nhưng vì đang ở trường học nên  dám manh động.
 “Ngược  thì . Nếu   ,   Đàn Nhã Nguyệt  sống nổi đến ngày hôm nay ,    đúng ? “ Ánh mắt sắc như d.a.o của Đàn Linh Âm quét qua mặt bà Liễu Vân và ông Đàn Hoành Chính.
Vẻ mặt giận dữ của bà Liễu Vân cứng đờ, còn ông Đàn Hoành Chính thì chột    chỗ khác. Ngay cả Đàn Nhã Nguyệt cũng thoáng hoảng hốt, vội lấy tay che mặt,  dám ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Đàn Linh Âm tối sầm , cô lạnh lùng :  “Các    những chuyện mờ ám gì, trong lòng  đều  rõ. “
 “Hôm nay  tát nó một cái vẫn còn nhẹ. Lần  mà còn dám  ảnh hưởng đến việc học của ,  sẽ đánh cho mặt nó lệch hẳn sang một bên! “
Đàn Nhã Nguyệt sợ đến mức vội núp  lưng Đàn Hoành Chính:  “Ba ơi! Cứu con! “
Ông Đàn Hoành Chính cũng cảm thấy vô cùng mất mặt. Trước ánh mắt của bao nhiêu , một  lớn như ông   chính đứa con gái nuôi  cho  cãi   câu nào.
"