Đó là kỳ thi cuối kỳ mùa đông năm lớp một, cô   nhất  khối.
Về đến nhà, cô cứ ngỡ  sẽ  khen ngợi.
 cô  lầm.
Liễu Vân  thấy bảng điểm của cô, đôi mắt bà  long lên sòng sọc, miệng buông lời cay nghiệt:  “Cái con nhỏ c.h.ế.t tiệt ! Ai cho mày thi  như ? Mày gian lận  ? “
Khi , Đàn Linh Âm vẫn  hiểu tại  Liễu Vân và Đàn Hoành Chính  lạnh nhạt với  đến thế, đặc biệt là Liễu Vân, ánh mắt bà   cô luôn ẩn chứa sự chán ghét tột độ.
Cô từng ngây thơ cho rằng do  đóng vai con gái  đủ , nên  mới   bằng ánh mắt đó.
Vì , cô  cố gắng học thật giỏi, chỉ mong  cho đôi vợ chồng  vui lòng hơn một chút.
 “Mày đừng  mơ tưởng  nhất thì sẽ  thưởng cái gì! Tao  cho mày , cái nhà   cần mày nổi bật! “
Liễu Vân  chửi rủa,  xé nát bảng điểm.
Ngay  đó, bà  ghì chặt lấy cô bé Đàn Linh Âm nhỏ tuổi, giáng xuống  cô   bao nhiêu trận đòn.
 “Tao cho mày đến trường là để cho  lệ,   để mày học hành chăm chỉ! Mày còn dám thi điểm cao như , tao đánh c.h.ế.t mày! “
 “Nghe thấy ? “
Đàn Linh Âm lúc đó mới bảy tuổi,根本  sức chống cự, chỉ  thể cắn răng chịu đựng trận đòn roi tàn nhẫn, nén đau hô lên:  “Mẹ! Con nhớ  ạ! “
Cô   là một đứa trẻ tiểu học thực sự. Cô là Tổ sư của Huyền môn, là một  trưởng thành.
Ngay khoảnh khắc , cô  quyết định, sẽ  bao giờ thi  nữa.
Kể từ đó, mỗi  mang bảng điểm về, điểm  của cô đều chỉ  đủ qua môn.
Không quá thấp để  giáo viên phê bình, cũng  đến mức  đạt để  mời phụ , như  sẽ  gây thêm phiền phức cho Liễu Vân.
Mỗi   thấy bảng điểm như , Liễu Vân đều  vui, thậm chí còn cho cô cùng  ăn cơm """Reng reng reng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bat-ngo-chua-thien-kim-gia-lai-la-lao-dai-huyen-hoc/chuong-48.html.]
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Bắt đầu  bài thi, các em   gian lận nhé, thầy cô  bục giảng đang theo dõi đấy!”
Giọng  nghiêm nghị của thầy giám thị vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Đàn Linh Âm.
Giờ thì cô  hiểu tại  Liễu Vân  đối xử với  như .
Bởi vì cô   con ruột, nên dĩ nhiên bà    cô sống , thậm chí còn hận  thể để cô c.h.ế.t  cho Đàn Nhã Nguyệt càng sớm càng .
Bài thi buổi sáng nhanh chóng kết thúc.
Để   ăn cơm sớm, Đàn Linh Âm  nộp bài thi Toán  thời gian.
Đặt khay cơm xuống bàn, cô mới lôi điện thoại  định nhắn tin cho Hoắc Cảnh Nghiên. Ngón tay cô khựng   bàn phím, suy nghĩ một lát  quyết định gọi video luôn.
Hoắc Cảnh Nghiên cũng đang ăn trưa. Thấy màn hình điện thoại sáng lên tên cô,  bắt máy ngay lập tức.
Bên  màn hình hiện lên một khay cơm đầy ắp các món mặn, bên cạnh là bát cơm vun đầy như một ngọn núi nhỏ.
Đàn Linh Âm nheo đôi mắt hồ ly xinh , chăm chú   qua màn hình, cất giọng lanh lảnh: “Hoắc !”
Qua khung hình nhỏ bé, trông cô chẳng khác nào một cô búp bê sứ tinh xảo.
Hoắc Cảnh Nghiên khẽ cất giọng trầm thấp: “Sao đột nhiên  gọi video thế?”
Anh dí sát  một chút , để    xem nào ” Vừa , Đàn Linh Âm  nhanh chóng gắp một miếng thịt bỏ  miệng nhai.
Hoắc Cảnh Nghiên ngoan ngoãn đưa điện thoại  gần mặt: “Nhìn cái gì?”
Tất nhiên là xem tướng cho  !” Đàn Linh Âm  nhai nhồm nhoàm  , giọng lí nhí  rõ, ánh mắt thì dán chặt  màn hình.
Bắt gặp ánh mắt của cô, tim Hoắc Cảnh Nghiên bất giác đập thình thịch, những ngón tay đang cầm điện thoại cũng siết chặt đến trắng bệch.
Nhìn một lúc, Đàn Linh Âm bật : “Tốt ,  ,   gì  đổi cả ”
Không  đổi mà  là  ?” Hoắc Cảnh Nghiên khẽ thở dài. “Hôm nay   từ chối hai cuộc hẹn  đấy ”
Đàn Linh Âm  ăn  giải thích: “Đương nhiên là  chứ. Đào hoa sát thì   thể hóa giải, nhưng nếu vì nó mà ảnh hưởng đến tử kiếp của  thì  bó tay thật đấy!”