BÁT THANH CAM CHÂU - 11

Cập nhật lúc: 2025-08-22 12:43:02
Lượt xem: 7,434

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Doanh Cát tức giận nghiến răng:

 

“Thật là điên đảo thiên cương!”

 

Doanh Huyền thì điềm tĩnh hơn nhiều, chỉ dùng đầu ngón tay phẩy nhẹ tro bụi hương án, thản nhiên :

 

“Cái gọi là ‘tín thần’, chẳng qua chỉ là vì cầu lợi ích.”

 

“Long tộc suy vi, chẳng còn đủ sức phù hộ bách tính, bọn họ lòng cũng là chuyện thường tình.”

 

Doanh Cát vẫn cam tâm:

 

mấy trăm năm , Cam Châu mưa thuận gió hòa, dù chủ nhân giam trong cấm địa cũng quên vận linh lực bảo hộ nơi .”

 

“Bao nhiêu năm tâm huyết, bọn họ lưng là lưng, ngay cả việc chủ nhân liều c.h.ế.t thoát để đoạt ngọc châu cũng là vì sinh linh an nguy, mà họ chẳng gì, còn thờ cúng tà thần…”

 

“Thật là một lũ ngu—”

 

Doanh Huyền khẽ liếc sang.

 

Chỉ một ánh mắt lạnh nhạt, Doanh Cát lập tức nhận quá lời, vội cúi đầu, ép cảm xúc xuống.

 

Vì an nguy của bách tính...

 

Ta lặp câu đó trong lòng, nhưng vội hỏi.

 

Đến đêm, đợi khi Doanh Huyền ngoài việc, mới bước trướng, khẽ hỏi chuyện ban ngày.

 

Doanh Cát vẫn đang cặm cụi giã thuốc, hỏi thì ngập ngừng, như đang lưỡng lự nên kể cho .

 

Ta bèn :

 

“A Cát, trong mắt , đến nỗi là chứ?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Doanh Cát , khẽ gật đầu:

 

“Tiên tử tuy là tử Thanh Hàn Sơn, nhưng lòng ngay mắt sáng, giống bọn ‘chính đạo’ miệng đầy nhân nghĩa nhưng chất đầy tư dục, trắng đen đảo lộn.”

 

Ta rũ mi, nặng nề thở một :

 

“Thế nhưng tâm … chẳng rõ điều gì cả.”

 

“Xin hãy cho … sư phụ, và cả sư tổ, rốt cuộc họ gì?”

 

Doanh Cát dừng tay, gương mặt trở nên nghiêm trọng.

 

“Tế nhân luyện đạo, g.i.ế.c cầu tiên.”

 

Gió đầu đông thổi trướng, quét qua vành tai, buốt lạnh như dao.

 

Ta ong ong trong đầu, tưởng như bản còn hiểu tiếng .

 

“Sư tổ tu tiên, chẳng chỉ cần hai viên ngọc châu thôi ? G.i.ế.c thể đắc đạo?”

 

Doanh Cát , ánh mắt đầy thương xót, chậm rãi đáp:

 

“Sư tổ nhà ... già đến , lấy bản lĩnh dựng nổi đại pháp trận ?”

 

Mi mắt run bần bật.

 

Là sư phụ...

 

Mọi thứ... đều là do sư phụ.

 

22

 

Ta hiểu .

 

Ngọc châu căn bản then chốt để thành tiên.

 

Hương hỏa của bách tính mới là.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bat-thanh-cam-chau/11.html.]

Tu đạo cầu tiên, mấy trăm năm cũng khó sinh một .

 

Muốn thành tiên, cần tích công đức khôn cùng.

 

Tuy mỗi nén hương đều là công đức, nhưng lòng khó giữ, kẻ thật tâm hướng thiện thì ít, gom đủ công đức lớn đến mức thể phi thăng, e rằng cả đời cũng chẳng thấy hy vọng.

 

Thế là mới sinh tà thuật “tế tâm thờ Thổ Thần”.

 

Bạch Minh chân nhân tưởng rằng hạ cổ hai tử là để thao túng bọn họ, nào ngờ chính luôn trong bàn tay điều khiển của Mai Phong Chi.

 

Hắn quá già , lưng cõng tội nghiệt g.i.ế.c long đoạt châu, thể sống tới bây giờ, là dựa linh thọ mà Mai Phong Chi lén truyền từ ngọc châu.

 

Mai Phong Chi hiểu rõ hơn ai hết: dùng tà thuật đổi lấy công đức, cuối cùng cũng sẽ giống như sát long nghịch thiên, thiên đạo phản phệ.

Vậy nên lợi dụng lòng tham của chân nhân, đẩy ông thiên kiếp, hứng lấy thiên lôi.

 

“Con bọ ngựa rình ve, quên lưng còn con chim sẻ.”

— Doanh Cát lạnh —

“Tới khi thiên hạ đại loạn, vạn dân tế, Mai Phong Chi chỉ cần trở tay c.h.é.m c.h.ế.t Bạch Minh, danh nghĩa trời hành đạo, liền lừa cả thiên mệnh, mà hưởng lợi.”

 

Lưng lạnh buốt, từng trận gió như xuyên qua tủy.

 

Tất cả đều là một ván cờ.

 

Ta nhặt về, nuôi nấng nâng niu, tựa trân bảo.

Tưởng là ân sư thâm tình, hóa chỉ để Bạch Minh chân nhân tin rằng thể hoài thai ngọc châu, là khí cụ then chốt để phi thăng thành tiên.

 

Rồi sai Tào Vu đến giám sát , giả bộ chuyện đều tiến hành đúng kế hoạch, đẩy tình cảnh bại danh liệt, xa lánh — tất cả chỉ là Mai Phong Chi thuận nước đẩy thuyền.

 

Hắn giam trong cấm địa, để rơi bẫy đúng lúc, gặp Doanh Huyền – con rồng lẽ phong ấn vĩnh viễn trong lòng đất.

 

Ngọc châu thành, liền đón về Thanh Hàn Sơn, điệu hổ ly sơn, khiến Doanh Huyền rời khỏi Cảm Châu, tiện cho thao túng tín đồ nơi đó.

 

Tiếp theo là tà thuật gieo họa khắp nơi, khiến tử các phái trúng tà, đ.á.n.h lạc hướng và Doanh Huyền, khiến tưởng rằng song châu hợp nhất mới là then chốt tu tiên, đồng thời khiến chân nhân càng thêm tin tưởng điều đó.

 

“Hắn tống bọn huyệt đất, cũng là mượn tay chân nhân g.i.ế.c luôn bọn …”

lẩm bẩm.

 

Doanh Cát lắc đầu:

 

“Đáng tiếc lão già sợ thiên kiếp quá mức, oán khí của long tộc dọa cho hồn vía bay mất.”

 

“Trận đại công đức còn bày xong, Mai Phong Chi cũng thể tự tay g.i.ế.c chủ tử, tránh việc phản phệ. Vậy nên mới tạm tha cho chúng .”

 

Ánh mắt Doanh Cát đầy cảnh giác:

 

“Người tâm cơ sâu như biển, sinh mạng của ai cũng xem là gì.”

 

Nghe , khổ, cảm thấy bản thật nực .

tim đau như d.a.o cắt.

 

Một giọt lệ kịp ngăn lặng lẽ rơi xuống.

 

Ta vội mặt, đưa tay áo gạt .

 

Nuốt xuống đắng cay, trầm ngâm giây lát hỏi:

 

“Vậy trận công đức chính là bước cuối cùng trong bố cục của ?”

 

Doanh Cát gật đầu:

 

“Không sai.

Khắp cửu châu, mỗi một ngôi miếu thờ Thổ Thần đều là một điểm trận.

Chỉ đợi thời cơ chín muồi, Bạch Minh sẽ ở trung tâm trận pháp… hành pháp.”

 

Ta sắc mặt khó coi của Doanh Cát, thấp giọng hỏi:

 

“Hành pháp thì ?”

 

Doanh Cát nuốt khan, chậm rãi :

 

“Mỗi một tín đồ… tim sẽ nổ tung, hồn phách ly tán, biến thành một vũng huyết thủy.

Chảy trong pháp trận, nuôi dưỡng kẻ bày trận.”

 

Loading...