khoác áo bước .
 
Phòng khách bừa bộn như   trận chiến, Trương Hạo  phịch xuống ghế, thở dốc nặng nhọc.
 
Thấy ,  lập tức chỉ tay  mặt, quát ầm:
 
“Em  nể mặt , cũng chẳng nể mặt   ở bệnh viện. Còn    bệnh mà em   chăm nghĩa là ? Em  dâu kiểu gì thế?”
 
 nhắc  hạ giọng, sợ đánh thức Đồng Đồng.
 
Ai ngờ   càng hét lớn:
 
“Nó đang nghỉ hè, ban ngày rảnh rỗi cả, ngủ một chút thì ? Anh đang  chuyện với em, đừng đánh trống lảng!”
 
Anh đập tay rầm rầm xuống bàn:
 
“Anh   bao  . Bà ngoại mất sớm,    dì nuôi lớn. Với  , dì chẳng khác nào ruột thịt. Giờ dì bệnh,   mới  cơ hội báo đáp, em là con dâu, đáng lẽ  cần  nhắc cũng  tự giác ở  chăm sóc! Đằng    đích danh gọi tên  mà em còn cãi ,   mất hết thể diện!”
 
“Em  ,   bao lâu em   ? Anh  mà xót! Ngày mai, em  qua xin  , tử tế nhận sai!”
 
 chẳng buồn ngẩng đầu:
 
“Ngày mai em còn   .”
 
“Thì xin nghỉ! Công việc vớ vẩn đó  lạ gì. Thị trường bất động sản đang lao dốc,  bán nhiều hơn  mua, còn ai thuê thiết kế nội thất? Xin nghỉ mấy ngày thì !”
 
  định mở miệng,   xối xả mắng thêm, nào là    điều, nào là chẳng chen nổi  cơ quan nhà nước.
 
Anh  lải nhải đủ kiểu, nào là “gia đình  hỗ trợ ”, nào là “đây là dịp gắn bó với dì và chị họ”.
 
 chỉ  im, lạnh lùng  ,  đáp một lời.
 
Vì trong giây phút ,  đàn ông  mặt bỗng trở nên xa lạ, như thể   mới quen  hôm nay.
 
Não  tự động bật chế độ “tạm ngừng tiếp nhận”, từ chối   đống lý lẽ nực  .
 
Thấy  im lặng, Trương Hạo tưởng  nhận sai, liền hạ giọng, thở dài:
 
“Anh là vì  cho em thôi. Em lúc nào cũng gắt gỏng,    nghĩ đó là vỏ bọc trong công việc, kiểu phụ nữ mạnh mẽ.  giờ thì ? Ngay cả   mà em cũng . Con gái  cũng  em dạy thành giống em — đụng tí là nổ, chẳng  chút dịu dàng nào.”
 
“Em thử  chị họ xem, dịu dàng,  khí chất,  giáo viên trường điểm. Em nên gần gũi chị  nhiều hơn, học cách bỏ  sự phàm tục, trở thành  phụ nữ trí thức, còn  gương cho con gái.”
 
4
 
Đến đây,  thật sự  nhịn  nữa.
 
 vốn  để bụng mấy chuyện nhỏ, nhưng ai dám động đến con gái  thì kể cả ba nó,  cũng  tha.
 
Con   ,  cần  dạy dỗ.
 
Anh  từng họp phụ ,  từng kèm con học một , trách nhiệm  cha còn  trọn,  mà  chê bai con nóng tính?
 
“Trương Hạo,  tỉnh  .  đang nuôi con gái, chứ   nuôi con dâu! Tại    dạy con thành  dịu dàng,  lời theo tiêu chuẩn cổ hủ? Trẻ con hoạt bát, mạnh mẽ thì  gì sai? Hay   nó giống bà chị họ của , lúc nào cũng giả vờ cao quý?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bat-toi-hau-ca-ho-toi-va-mat-ca-ho-nha-chong/2.html.]
 
“, Trần Nguyệt,  xuất  nhà giàu , nhưng con gái   mạnh mẽ thì cứ mạnh mẽ,  dịu dàng cũng . Miễn là  phạm sai lầm về nguyên tắc thì chẳng ai  quyền chỉ đạo nó sống thế nào — kể cả !”
 
Trương Hạo khựng  một chút,  chỉ tay  :
 
“Chị họ  đúng! Em đúng là loại đàn bà thô lỗ! Anh mù mới cưới em!”
 
  lạnh:
 
“Lại chị họ! Anh yêu quý chị họ đến mức chị  xì   cũng thấy thơm ? Cả nhà    bái chị   tổ tông thì cứ việc.  chị  chỉ là bà con xa,  dám chen  chuyện vợ chồng ?”
 
“Anh mới thật sự mù, đến đúng sai cũng  phân biệt nổi.   rõ:  , dì    gì thì , nhưng đừng lôi    trò phô trương. Muốn  thì chờ kiếp !”
 
 nhếch môi:
 
“Dọn sạch đống bừa bộn . Giúp việc nghỉ mấy hôm , chẳng ai hầu  . Ngày mai  còn  ,   sức đôi co.”
 
Nói xong,   lưng  phòng ngủ.
 
Ngoài   vang lên tiếng loảng xoảng,  kéo chăn trùm đầu, thầm nghĩ: cứ phá hết ,  quẹt thẻ mua mới cho nhanh.
 
Đêm đó Trương Hạo ngủ ngoài phòng khách.
 
Sáng hôm ,  bước , phòng khách vẫn như bãi chiến.  định lôi  dậy bắt dọn, nhưng cửa mở toang, giường trống trơn.
 
Vài ngày ,   vẫn bặt tăm, chẳng tin nhắn, chẳng cuộc gọi, như bốc  khỏi đời sống .
 
 nhai nửa ổ bánh mì, cắn một miếng thật mạnh:  chơi trò chiến tranh lạnh ? Còn chờ  xuống nước  ?
 
   thì đừng hòng.
 
 vốn nóng tính, gặp chuyện gì cũng thích giải quyết dứt điểm,  hợp kiểu im lặng dằn mặt. Trước    chủ động hòa giải, nhưng   thì .
 
Đồng Đồng đang nghỉ hè, ban ngày  gửi con sang nhà ngoại, tối đón con về  ăn cơm cùng bố   mới trở về nhà.
 
Căn nhà vắng ngắt, bếp núc nguội lạnh suốt cả tuần. Còn Trương Hạo ăn uống ở ,  gì,  chẳng buồn quan tâm.
 
Nào ngờ, trong lúc  và   chiến tranh lạnh,   kẻ hớn hở  tranh … cháu  .
5
 
Một tuần , đang  họp bàn thiết kế với khách,  nhận điện thoại từ ba :
 
“Đồng Đồng   bơi xong  ăn quà vặt ngoài đường, giờ đau bụng, nôn ói liên tục. Ba  đang đưa nó tới bệnh viện, con thu xếp qua ngay.”
 
 rụng rời tay chân.  khách hàng đang  ngay  mặt,  khó mà bỏ  tức khắc.  liền gọi cho Trương Hạo, định nhờ   chạy . Dù đang căng thẳng, ít nhất cũng là cha nó,  thể thờ ơ.
 
Gọi năm, sáu cuộc liền  ai bắt. Đến  cuối thì  cúp máy thẳng.
 
 tức đến run , suýt ném điện thoại xuống đất. Anh  nghĩ  gọi để xuống nước  hòa ? Con gái đang nhập viện, mà còn giở trò trẻ con?
 
Không còn cách nào khác,  đành cắt ngang buổi họp, lao ngay tới bệnh viện.
 
Đến nơi, Đồng Đồng tái mét, gục  vai ba . Thấy , con bé chỉ gượng cong khóe môi, đến một tiếng “” cũng chẳng thốt nổi.  ôm chầm lấy con, tim đau thắt.