May mắn bác sĩ kết luận chỉ là viêm  dày cấp, truyền hai chai nước biển  nghỉ ngơi vài hôm là .  thở phào, dặn ba  trông con, còn   đóng tiền, lấy thuốc.
 
Trong lúc  dọc hành lang,  bất ngờ thấy Trương Hạo và Tô Tô.
 
Anh  chải chuốt như  dự tiệc: tóc vuốt keo bóng loáng, áo sơ mi hoa in dừa xanh biển xanh lòe loẹt. Cả  cứ như con công xòe đuôi. Bên cạnh, Tô Tô  che miệng khúc khích — mà ai cũng  xưa nay chị  nổi tiếng mặt lạnh.
 
Hay thật. Con gái nhập viện,     tâm trạng  trêu ghẹo chị họ?
 
 thử gọi . Trương Hạo  màn hình, nhét luôn điện thoại  túi.  gọi cho Tô Tô, chị  đưa máy cho  , cả hai cùng lắc đầu,  cúp thẳng.
 
 nghiến răng ken két.  nhớ Đồng Đồng còn đang chờ truyền nước,  nén giận,   phòng bệnh.
 
Khi kim truyền cắm  tay, sắc mặt con bé dần hồng trở . Nó yếu ớt hỏi:
 
“Ba  hả ?”
 
Ba   cũng  , thắc mắc:
 
“Con gọi cho Trương Hạo ? Sao  thấy nó đến?”
 
 siết chặt nắm tay. Quyết định cho   một cơ hội cuối. Ít ,   cha thì cũng   trách nhiệm.
 
6
 
 nhớ rõ phòng dì  ở , bước đến, chẳng cần ai chỉ.
 
Qua ô kính cửa,  thấy Trương Hạo đang cặm cụi gọt táo, dì  giường trò chuyện vui vẻ.  quả táo đó…  đưa cho dì. Anh  đẩy dĩa về phía Tô Tô. Cô  mỉm  nhận lấy, dáng vẻ quen thuộc, cứ như cảnh  diễn  trăm  .
 
 chợt nghĩ — ngay cả , ngay cả Đồng Đồng, còn  từng    gọt cho miếng táo nào.
 
Mấy năm nay, việc lớn nhỏ trong nhà Tô Tô, chỉ cần mở miệng gọi là Trương Hạo chạy ngay.  từng ngây thơ nghĩ đó là “họ hàng giúp ”.   cảnh ,  thấy  đúng là  tự lừa  quá lâu.
 
Không chần chừ,  đẩy cửa bước .
 
Thấy , Trương Hạo còn tưởng  lo lắng chạy đến xin  dì, khóe môi nhếch  một thoáng,    bộ nghiêm mặt, chỉ tay sai khiến:
 
“Dưới giường  cái bô, mang  đổ. Mấy bộ quần áo bẩn  cũng tiện giặt luôn nhé.”
 
Tô Tô và  cô  vẫn thản nhiên ăn táo, chẳng thèm ngẩng đầu. Cứ như chuyện đó đương nhiên thuộc về .
 
 hít sâu, nhấc cái bô lên,  xoay  — dội thẳng  bộ lên đầu Trương Hạo.
 
Chất lỏng bẩn thỉu chảy ròng từ mái tóc vuốt keo xuống cái áo sơ mi hoa rực rỡ, rơi tí tách xuống sàn.
 
Phòng bệnh nín thở.
 
“Á…!”
 
Tiếng hét xé cổ họng. Rồi Trương Hạo gào rú:
 
“Trần Nguyệt, cô điên ! Cô dám  thế với ?!”
 
Nho nhã, phong độ, bay sạch chỉ trong chớp mắt.
 
Tô Tô run run rút khăn tắm đưa  mà  dám  gần,   sang , hốt hoảng:
 
“Chị  cái gì ? Đây là bệnh viện đó!”
 
Trương Hạo lau loạn  đầu, nhổ nước bọt xuống sàn, tru tréo:
 
“Cô tưởng    trò của cô ? Thấy  cả tuần  về, nên giở chiêu hạ sách đúng ? Diễn đạt lắm!”
 
 sửng sốt   :
 
“Anh   với cả Đồng Đồng? Con bé là con gái  đấy!”
 
Anh  gào lên,  cần suy nghĩ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bat-toi-hau-ca-ho-toi-va-mat-ca-ho-nha-chong/3.html.]
 
“Thế tại   ốm sớm,  ốm muộn, mà  ngay lúc , ngay bệnh viện ? Đừng bảo  tin   cô sắp đặt!”
 
7
 
  thể tin nổi những lời    phát  từ miệng một  cha.
 
Không khí giữa  và Trương Hạo căng thẳng đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ bùng nổ. Nếu   vì     nhơ nhớp thứ chất ,  lẽ   lao  tát,  đạp cho hả giận.
 
 lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự im lặng đầy sát khí.
 
Người  là Tô Tô. Chỉ  vài câu, sắc mặt chị  lập tức tái nhợt:
 
“Cái gì? Ở ? … Được, em tới ngay.”
 
Cúp máy, Tô Tô  Trương Hạo, ánh mắt lộ rõ vẻ do dự.
 
Trương Hạo vội hỏi dồn: “Xảy  chuyện gì thế?”
 
Tô Tô liếc  một cái,  ghé sát tai Trương Hạo thì thầm.  thính lực của  vốn , nên vẫn  rõ vài từ quan trọng: “đánh ”, “bệnh viện”, “công an”.
 
Vừa dứt câu, Trương Hạo  nhảy dựng lên, cuống quýt đòi  cùng Tô Tô để giải quyết.
 
 lập tức chặn  cửa, hỏi:
 
“Thế còn Đồng Đồng thì ?”
 
Trương Hạo gầm lên:
 
“Cô còn  chút tình  nào  hả? Bên Bân Bân đang loạn cả lên, cô  lôi mấy chuyện vặt vãnh    phiền? Cô   nặng nhẹ ?”
 
Anh  dừng một chút, chỉ tay thẳng  :
 
“Còn chuyện  , đừng tưởng xong .  sẽ tính sổ với cô !”
 
Nói ,  ngoái đầu ,   lao theo Tô Tô rời .
 
Và với hành động đó… cơ hội cuối cùng  dành cho  , chính thức khép .
 
Trở về phòng truyền dịch, Đồng Đồng ngẩng đầu hỏi:
 
“Ba  mãi  tới  ?”
 
  xổm xuống,   đôi mắt trong veo của con, cố kìm nén cơn run rẩy nơi lồng ngực:
 
“Nếu ba và  chia tay, con  ở với ai? Ba  ?”
 
Đồng Đồng nghiêng đầu suy nghĩ một lát,  quả quyết:
 
“Con ở với !”
 
 sững . Từ  đến nay, Trương Hạo đối xử với con bé  tệ, ăn mặc đồ chơi đều chiều chuộng,  từng to tiếng  mắng mỏ. Tại  con  chọn ?
 
 hỏi: “Sao con   ở với ?”
 
Đồng Đồng nhỏ nhẹ đáp:
 
“Vì con là con duy nhất của ,  chỉ thương  con. Còn ba… chỉ cần  Bân xuất hiện, ba chẳng còn quan tâm con nữa.”
 
 giật . Đây là  đầu tiên con bé  .
 
 hỏi tiếp: “Anh Bân bắt nạt con, ba   gì ?”
 
Đồng Đồng bĩu môi, ấm ức:
 
“Ba bảo  Bân   ba, nên đáng thương. Con  ba, thì  nhường.  ba vốn là ba của con, con   chia sẻ ba với ảnh…”