Có lẽ do ánh đèn mờ ảo trong quán bar, Mạnh Mạn chợt cảm thấy Thẩm Hạo An dịu dàng đến lạ. Anh ôm Khương Lai  lòng như thể cô là một bảo vật  cẩn thận nâng niu trong tay .
Xe sắp về đến nhà thì Khương Lai mới tỉnh .
Cô chớp chớp mắt, ngơ ngẩn một hồi lâu mới nhận    ghế lái là Thẩm Hạo An. Cơ thể cô lập tức thả lỏng,  kịp phản ứng gì trong đầu.
Bụng bắt đầu cồn cào, Khương Lai ôm miệng khó nhọc :
“Em  nôn”.
Người đàn ông  ghế lái lập tức nhíu mày, nghiêng đầu sang  cô, giọng dịu dàng dỗ dành:
“Có thể nhịn một chút  ? Sắp tới nhà ”.
Khương Lai gật đầu, vài giây   bất lực lắc đầu, mặt trắng bệch như tờ giấy, trông cực kỳ khó chịu.
 lúc  xe vẫn đang chạy  đường cao tốc, Thẩm Hạo An  tiện dừng . Thấy cô cố nhịn cơn buồn nôn đến mức cả  run rẩy,  càng nhíu mày,  chút do dự cởi áo vest đưa cho cô:
“Nôn  cái  , đừng cố nhịn”.
Khương Lai ôm áo vest của , vẫn lắc đầu. Mùi nôn  kinh khủng, cô   nôn  trong xe, càng    bẩn áo vest của Thẩm Hạo An.
Thẩm Hạo An đành  tăng tốc. Quãng đường mười phút chỉ mất năm phút  về đến nhà. Vừa dừng xe, Khương Lai  mở cửa lao , cố gắng lảo đảo chạy  phòng khách, lao  nhà vệ sinh  ôm bồn cầu mà nôn thốc nôn tháo.
Thẩm Hạo An theo sát phía ,  gọi dì trong bếp nấu canh giải rượu,  sải bước  đến phòng vệ sinh. Còn  đến gần   tiếng nôn yếu ớt vang lên, khiến trái tim  cũng thắt .
Anh nửa quỳ xuống cạnh cô, tay lớn dịu dàng xoa lưng cho cô. Khương Lai cố sức giơ tay đẩy  , giọng yếu ớt:
“Anh…   ngoài …”
Dù đang say, cô vẫn    Thẩm Hạo An  thấy dáng vẻ chật vật của . Ai mà    thật  đẽ trong mắt   thích chứ?
Tất nhiên cô  đẩy  . Thẩm Hạo An vẫn ở bên cạnh,  vỗ lưng cho cô  dịu giọng an ủi:
“Ngoan nào, nôn  sẽ dễ chịu hơn,   ... bé ngoan…”
Khương Lai  tiếng  dịu dàng như , vành mắt liền đỏ hoe.
Tiếng nước xả bồn cầu vang lên, Thẩm Hạo An đỡ cô  dậy, lấy một chai nước suối đưa cho cô súc miệng.
Đầu óc Khương Lai gần như trống rỗng, Thẩm Hạo An bảo gì  nấy. Súc miệng xong, cô liền   bế bổng lên, bế trở  phòng khách.
Khương Lai nép  lồng n.g.ự.c , chẳng buồn nhúc nhích.
Nôn xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, cơn say cũng tỉnh táo  phần nào.  nghĩ đến cảnh  ôm bồn cầu nôn  mặt Thẩm Hạo An, cô   hổ  chết, bèn giả vờ nhắm mắt ngủ.
Dì trong bếp nhanh chóng bưng canh giải rượu lên, Thẩm Hạo An bưng bát, múc từng thìa thổi nguội  đút cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-hoang-yen/chuong-5.html.]
Mùi vị canh giải rượu  ngon lắm, nhưng Khương Lai  ngượng  chột  nên  phối hợp, ngoan ngoãn uống từng thìa.
Bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu cô, ánh mắt Thẩm Hạo An dịu dàng  cô bé đang ngoan ngoãn uống canh, giọng trìu mến:
“Ngoan lắm, bảo bối.”
Tim Khương Lai run lên cùng với  thể. Cô  nhắm mắt.
Cái gì mà giả vờ đáng thương, cái gì mà vắt óc khiến Thẩm Hạo An yêu … Cô chẳng  nghĩ nữa. Giây phút , cô chỉ  tận hưởng sự dịu dàng của .
Khương Lai nhất mực phản kháng . Cái cách cô phản kháng chính là chui tọt cả   trong chăn,  dùng tay bịt chặt tai — đúng kiểu giả câm giả điếc.
Thẩm Hạo An  dậy,  cô mấy . Thấy cô thật sự   ý định ló đầu , ánh mắt   trầm xuống, giọng  mang theo ý cảnh cáo:
“Tiểu Mãn.”
Đôi tay đang bịt tai của Khương Lai khẽ cứng . Cô sinh đúng  ngày Tiểu Mãn, cũng là nhũ danh mà ít   đến của cô. Hiếm  đến mức ngoài  cô  thì gần như  ai gọi cô như . Vậy mà ngay  đầu gặp mặt, Thẩm Hạo An  gọi cô bằng cái tên  — thật  rõ cách mà    từ .
Khương Lai hiểu,  gọi như  là để   bớt cảm thấy nghiêm túc, giả vờ như thể đang giữ  cách giữa một “trưởng bối” và “hậu bối”, tạo  cảm giác  thiết chừng mực. 
 mỗi   ai đó gọi  là "Tiểu Mãn", cô   kìm  mà sững , bởi vì cô sẽ lập tức nhớ tới .
Dĩ nhiên, tất cả những điều  Thẩm Hạo An  hề . Khi mới bắt đầu, dường như    nhập tâm  vai  "nhà tài trợ lý tưởng" ,  gần gũi  lễ độ, còn khen cái tên  của cô  :
"Vạn vật sơ mậu, doanh nhi vị mãn" (tạm dịch: vạn vật đang vươn , tròn đầy nhưng  tràn, mang ý nghĩa  , cũng  hợp với em.)
Nói thì  cao thượng, đạo mạo là thế… giờ thì ? Không  vẫn cùng cô chung giường chung gối đó ? Trong lòng Khương Lai thoáng lướt qua một tia khoái cảm, như thể một sự trả thù nho nhỏ.
 chỉ   xao lòng một chút, cô   Thẩm Hạo An thuần thục kéo  khỏi chăn, ôm  lòng, để cô  ngay ngắn  đùi , mặt đối mặt.
Khương Lai cũng  thành thạo — cúi gằm đầu xuống, biểu cảm thà c.h.ế.t  khuất phục. Lông mày Thẩm Hạo An  nhíu , gần như  nhận . 
Anh  thích kiểu trốn tránh  của Khương Lai. Có chuyện gì thì  ,  thể cứ im lặng mãi như .  lời trách mắng đến miệng  nuốt , bởi vì ánh mắt   liếc thấy đôi môi bĩu cao của cô, cao đến mức  thể treo cả chai nước tương.
Thật sự là…  đáng thương   đáng yêu.
Thẩm Hạo An thở dài một tiếng nhẹ, cúi đầu hôn khẽ lên môi cô, giọng  như  trách yêu,  bất lực:
“Không vui    với  một câu? Có ngoan ngoãn mà   chịu mở miệng, thì   đường nào mà dỗ chứ?”
“Ai  em   ? Em mong    thì !” 
Khương Lai  xong ngừng  một nhịp, cuối cùng  nhịn  bật  vì chính cái câu  vòng vo của .
Thẩm Hạo An chẳng hiểu  gì buồn , nhưng vẫn mỉm  theo cô, thuận nước đẩy thuyền khen ngợi:
“Thật ngoan, mồm mép lanh thế , lát nữa nhất định sẽ  chuyện rõ ràng với  , đúng ?”