Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền - Chương 391

Cập nhật lúc: 2025-09-18 00:26:30
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bố Tô cũng khẽ cau mày.

Tô Triệt Hà Nhu. Trước , , thấy cô thật dịu dàng đáng yêu, nhưng giờ đây cảm thấy vô cùng xa lạ.

Giọng điệu mật và nhỏ nhẹ của cô , giờ đây thấy còn bằng những tiếng "Tô Triệt" lạnh lùng của Yến Thanh.

"Bố , hai cứ về ."

Hà Nhu vốn đang run sợ bố Tô, giờ Tô Triệt mới bình tâm trở .

Tình huống tối qua, bỏ cũng là chuyện thường tình, ai mà chẳng sợ c.h.ế.t chứ. Lúc đó Tô Triệt ngất , chỉ cần khéo léo giải thích là sẽ hiểu cho thôi.

Nghĩ , Hà Nhu khẽ cong môi tự mãn.

Mẹ Tô thấy con trai vẫn chứng nào tật nấy, còn dính dáng đến cô gái , sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Đang định nổi giận thì con trai : "Con chuyện tối qua riêng với cô ." Mẹ Tô sững : "Chuyện tối qua?"

Bố Tô kéo bà một cái nhẹ, cùng bà rời khỏi phòng bệnh.

Hà Nhu Tô Triệt nhắc đến chuyện tối qua, vẻ mặt lập tức lộ vẻ tự nhiên. Lúc , cô mới nhận Tô Triệt hôm nay rõ ràng giống , vẻ mặt và giọng điệu đều phần nghiêm nghị.

Ngày thường, mỗi khi , đều dịu dàng.

Hà Nhu cố gắng giữ nụ môi, tiến gần Tô Triệt, đặt hoa và trái cây xuống. Cô , giọng điệu đầy vẻ quan tâm hỏi: "Anh Tô, thấy trong thế nào ạ? Có thương ở ?" Vừa , cô định bước tới xem xét cho .

Tô Triệt lạnh lùng ngắt lời cô : "Cô yên đó."

Bước chân nhấc lên của Hà Nhu cứng , khựng tại chỗ. Nhìn Tô Triệt mặt như biến thành khác, vẻ mặt cô bối rối: "Anh Tô, ?" Giọng điệu ấm ức đến cực điểm. Cô thể hiểu nổi tại Tô Triệt đột nhiên đối xử với như , thái độ khác một trời một vực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-391.html.]

Tô Triệt lạnh một tiếng, chất vấn: "Tối hôm qua, khi xảy chuyện, cô ?"

Hà Nhu cố gắng tỏ bình tĩnh, mấp máy môi, lời chuẩn sẵn: "Em cũng ngất , lúc tỉnh ở bệnh viện khác , mới ở đây thôi."

Lúc , Hà Nhu vẫn đinh ninh Tô Triệt tối qua ngất , hề chuyện bỏ mặc mà chạy thoát .

Nghe cô , sắc mặt Tô Triệt càng thêm lạnh lẽo. Anh vốn nghĩ Hà Nhu ít nhất cũng sẽ nhận về chuyện tối qua, nhưng lúc , cô vẫn mặt dối trơ tráo.

Đêm qua, dù ý thức tỉnh táo, nhưng vẫn lờ mờ thấy Hà Nhu rời , thậm chí còn mang cả túi xách theo.

"Vậy ?" Tô Triệt lạnh một tiếng, giọng điệu đầy hoài nghi: "Cô cũng ngất ?"

Sự nghi ngờ sắc bén của Tô Triệt khiến Hà Nhu cứng đờ tại chỗ, nhất thời, lời đều nghẹn ứ trong cổ họng.

Chẳng lẽ Tô Triệt ?

Gà Mái Leo Núi

Không, thể nào, thể chứ? Cho dù kiểm tra camera giám sát, quán lẩu đó cũng nổ tan tành như , còn thể tra camera nào. Lúc Hà Nhu thực sự hoảng loạn. Cô thể mất Tô Triệt. Cô tốn bao thời gian và công sức cho , nếu tìm khác, mất thêm mấy năm nữa, thậm chí còn chắc tìm như Tô Triệt.

, địa vị nhà họ Tô hiển nhiên như . Còn nhà họ Yến, Yến Trăn chẳng ưa gì , cô cửa mà chen chân .

Nếu mất Tô Triệt, cô coi như xong đời. Nghĩ đến những ngày tháng , về thời kỳ ăn mặc tồi tàn như , cô thực sự thể chịu nổi. Nghĩ đến những ánh mắt soi mói, những lời bàn tán xì xào xung quanh...

Hà Nhu cắn chặt môi, khóe mắt chợt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống, chảy dài đôi gò má tái nhợt: "Anh Tô..."

Giọng nghẹn ngào, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ đáng thương thể bất cứ ai cũng mủi lòng.

Nếu là đây, giờ Tô Triệt sớm mềm lòng. lúc , thể dùng cái cũ để đối xử với Hà Nhu nữa.

 

Loading...