Người đàn ông ưu tú nhường đang ở ngay mắt, mai , đúng là chỉ kẻ ngốc mới thế.
Đỗ Hằng Thanh thở dài: "Anh trai giận . Đây là nhà của , thích dẫn lạ về. Thôi thì mai tìm khách sạn cho ."
"Hôm nay cứ ở tạm đây , phòng khách tầng hai nhé. Anh ở tầng ba, tính vốn khó tính, thích ai gần nên tuyệt đối đừng lên tầng ba, nhớ ?”
Sợ Tô Yên chọc giận Đỗ Phong Thanh, Đỗ Hằng Thanh dặn dặn . Tô Yên miễn cưỡng đồng ý.
Đêm đó, khi tắm xong, cô dài chiếc giường lớn trong phòng khách rộng mênh mông. Một căn nhà xa hoa đến , cùng với sự giàu và phóng khoáng từng thấy của chủ, khiến cô bao giờ trải nghiệm cảm giác . Nghĩ đến việc ngày mai rời , lòng cô thấy khó chịu.
Đỗ Hằng Thanh đúng là vô dụng thật, chẳng là gì mặt trai cả, răm rắp lời trai bảo là . Sau nếu cô lấy Đỗ Hằng Thanh thật, chẳng sẽ trai đè đầu cưỡi cổ ?
Không , cô nắm bắt cơ hội ngàn vàng , thành công chỉ trong một thôi!
Quyết định xong, Tô Yên bật dậy khỏi giường, lôi hộp đồ trang điểm , cẩn thận tô vẽ dung nhan. Cô bộ váy ngủ hai dây ren mỏng tang, xịt thêm một lớp nước hoa nồng nàn quyến rũ. Nhìn trong gương, khóe môi tô son đỏ mọng khẽ nhếch lên một nụ tự tin. Với nhan sắc cùng chiêu trò , còn đàn ông nào đổ gục?
Cùng lúc đó, Đỗ Phong Thanh từ phòng việc , định xuống bếp lấy nước. Anh đang cầm điện thoại, màn hình dừng ở danh sách trò chuyện WeChat với Yến Thanh.
Anh bước xuống cầu thang tầng hai thì chạm mặt Tô Yên. Một mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng khứu giác, khiến thoáng nhíu mày.
Đỗ Phong Thanh nhíu mày ngẩng lên, chỉ thấy một phụ nữ ăn mặc hở hang mặt...
Ở nhà một đàn ông xa lạ mà ăn vận hớ hênh, thiếu đắn như , rốt cuộc Đỗ Hằng Thanh kết giao với hạng bạn bè gì thế ?
Mùi hương từ phụ nữ cứ quẩn quanh chóp mũi, Đỗ Phong Thanh cảm thấy dày quặn , một cảm giác buồn nôn khó chịu dâng lên. Anh cố nén sự khó chịu trong lòng, phụ nữ mặt lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-486.html.]
"Anh Đỗ, em thật sự ngại quá, vì sự cho phép của mà em tự tiện ở đây. Nếu điều gì ý, xin đừng trách Hằng Thanh, tất cả là do em, em nghĩ quen ở nhờ sẽ tiện hơn. Nếu trách, xin cứ trách em, em thành thật xin ..."
"Hay là... em trả tiền phòng cho nhé..."
Giọng lạnh lùng cắt ngang lời cô . Đôi môi mỏng của Đỗ Phong Thanh khẽ mở: "Hai mươi nghìn tệ."
Gà Mái Leo Núi
Tô Yên ngỡ ngàng đàn ông mặt, kịp phản ứng: "Hả? Cái... cái gì hai mươi nghìn ạ?”
"Không cô trả tiền phòng ? Chuyển khoản tiền mặt?”
Trong lúc , ánh mắt Đỗ Phong Thanh vẫn dán chặt màn hình điện thoại, hề dừng phụ nữ mặt dù chỉ một giây, như thể việc thêm dù chỉ một giây cũng sẽ khiến đôi mắt vấy bẩn.
Tô Yên vốn chỉ buột miệng đãi bôi, kiếm cớ bắt chuyện hòng rút ngắn cách với Đỗ Phong Thanh, mong tạo ấn tượng . Ai ngờ đàn ông trai, thành đạt, là luật sư nổi tiếng như mở miệng đòi tiền thật!
Nếu là Đỗ Hằng Thanh thì chắc chắn sẽ thế.
Hai mươi nghìn tệ! Tiền tiêu vặt hàng tháng của cô vỏn vẹn vài nghìn tệ, lấy con lớn như ?
Tô Yên Đỗ Phong Thanh, cắn nhẹ đôi môi căng mọng tô son đỏ, ánh mắt ánh lên vẻ tủi : "Anh Đỗ, em gì khiến hài lòng? Em cảm giác hình như thích em thì ?"
Vẻ mặt tủi , dáng vẻ đáng thương nhưng Đỗ Phong Thanh vẫn thèm ngẩng lên cô lấy một cái, khiến Tô Yên sốt ruột.
Giọng Đỗ Phong Thanh lạnh nhạt, bật từ kẽ răng: "Cô cũng tự điều đó còn gì."