Yến Thanh: [Chắc là khát nước, gì.]
Yến Thù: [Em thấy chắc chắn là giận . Giận tự tiện đến Hải Thành mà một tiếng nào, còn gây cả đống chuyện rắc rối.]
Yến Thanh: [Chắc là .]
Gà Mái Leo Núi
Thấy Yến Thanh thế, Yến Thù càng tin chắc chú út đang giận dỗi. Nhìn khuôn mặt lạnh tanh kìa, cứ như thể ai đó nợ chú tận hai triệu tệ .
Xe dừng một quán đồ nướng ven đường tấp nập khách. Tiểu Trương xuống xe đầu tiên, ân cần mở cửa xe cho hai cô gái ở ghế .
Quán nướng khá lớn, xem thực đơn thấy đủ món ăn vặt, khách nườm nượp, chắc chắn hương vị tồi chút nào.
Trong khi Tiểu Trương và Yến Thù đang say sưa bàn bạc xem nên gọi món gì, thì Yến Tu Văn cạnh xem hết thực đơn một lượt, cuối cùng khoanh món cháo tiềm.
Yến Thù cầm thực đơn đến bên cạnh Yến Thanh, chu môi hỏi: “Chị ơi, chị ăn gì?”
Yến Thanh đang trong kỳ đèn đỏ, bụng dễ chịu cho lắm. Nhìn những món đồ nướng bình thường thích nhưng giờ thấy dầu mỡ, ngán đến tận cổ, chẳng còn khẩu vị gì. Mà món cháo tiềm duy nhất cô ăn thì gọi mất . Cô khẽ nhếch môi: “Sao cũng , em cứ gọi món .”
Lúc đồ ăn dọn lên bàn, nào tôm hùm đất, nào đồ nướng các loại, bày la liệt khắp bàn. Tiểu Trương và Yến Thù ăn ngấu nghiến, xem là đói thật .
Yến Thanh chỉ ăn hai xiên nấm và đậu bắp dừng , mãi đến khi nồi cháo tiềm nóng hổi bưng lên, cô mới cảm giác thèm ăn đôi chút.
Yến Tu Văn lấy bát, múc đầy một bát cháo, đặt ngay mặt Yến Thanh ánh mắt ngạc nhiên của cô: “Ăn .”
Yến Thanh khẽ mím môi, lời đến đầu môi nuốt ngược trong vì ngại Yến Thù và Tiểu Trương đang ngay đó. Đến hồi lâu , cô mới khẽ : “Cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-508.html.]
Bát cháo nóng hổi mắt, đối với một trong lúc đói chán ăn như cô lúc , quả thực là vô cùng thích hợp và ấm lòng.
hai tiếng “Cảm ơn” là điều mà Yến Tu Văn mong . Hai từng thiết là thế, giờ đây, chỉ vì hai chữ khách sáo mà mối quan hệ của họ dần trở nên xa cách. Anh điều đó. Anh như , trở thành chỗ dựa vững chắc và duy nhất của Yến Thanh.
Nhìn Yến Thanh từng ngụm cháo nóng hổi, ký ức dường như về những năm tháng xưa. Khi , mỗi kỳ "đèn đỏ", cô đều khó chịu vô cùng. Ngày đầu tiên đau bụng, cô thường lăn lộn giường, mồ hôi lạnh vã , ăn uống ngon miệng, thậm chí đôi khi còn nôn ói. Anh khi đó sẽ nấu cho cô một nồi cháo nóng, kiên nhẫn đút cô ăn từng chút một, giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô từng ăn , chỉ uống cháo do chính tay nấu.
Nghĩ đến đây, Yến Tu Văn khẽ cong khóe môi, một nụ ẩn ý nở . Không cả, sẽ từng bước, từng bước tìm quá khứ, bao giờ để cô rời xa nữa.
Cảm nhận ánh mắt Yến Tu Văn dừng hồi lâu, Yến Thanh ngẩng đầu đối diện, nhưng nhanh chóng cụp mắt xuống, tránh ánh của cô.
Đêm đó, cả bốn tìm một khách sạn ở Hải Thành và nghỉ .
Yến Thanh đang tắm, tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng nước chảy. Ngoài cửa, Yến Tu Văn xách một chiếc túi ni lông, kiên nhẫn đợi. Thấy ai mở, cũng hề rời , chỉ yên, tĩnh lặng chờ đợi.
Khoảng năm phút , gõ cửa. Lúc , Yến Thanh tắm xong, một chiếc khăn bông vắt hờ vai, mái tóc dài ướt đẫm nhỏ nước rũ xuống.
Nhìn qua mắt mèo, thấy ngoài cửa, Yến Thanh mở toang cửa: "Có việc gì ?"
Yến Tu Văn đưa chiếc túi qua. Ánh mắt dừng mái tóc dài vẫn còn nhỏ nước của cô, hàng mày khẽ nhíu chặt: "Lại sấy tóc ?"
Yến Thanh đáp cho lệ: "Lát nữa sấy."
Cô nhận lấy túi. Mở , bên trong là một hộp miếng dán giữ ấm bụng.
Trong khoản thì Yến Tu Văn hiểu rõ cô đến mức đáng sợ. Cô vốn lười biếng, ngại phiền phức nên gội đầu xong chẳng bao giờ sấy, thói quen là cứ để tóc ướt. Sau ở nhà họ Yến, ít bắt gặp tóc cô vẫn ướt sũng khi gội. Huống hồ cô đang trong kỳ "đèn đỏ", tuyệt đối để cơ thể lạnh.