Bà Yến xuống lầu, thấy Yến Thanh . Quản gia bên cạnh chỉ tay ngoài, ý Yến Thanh .
Trong phòng khách chỉ còn Mục Thuần. Bà Yến cô , nhíu chặt mày, vẫn tài nào cảm thấy gần gũi nổi. Bà thực sự tin đây là con gái .
Bà chợt nhớ đầu gặp Yến Thanh, còn kịp chuyện cảm giác thiết mãnh liệt , nên vẫn luôn tin chắc đó mới là đứa con gái bà mang nặng đẻ đau mười tháng trời.
Mục Thuần cong môi: "Mẹ, phòng của con ở ạ?"
Tiếng "Mẹ" khiến bà Yến cảm thấy khó chịu trong lòng: "Trên lầu hai phòng trống, cô cứ ở tạm đó ."
Quản gia bên cạnh vội vàng bước lên dẫn đường.
Sau khi sắp xếp cho Mục Thuần xong, bà Yến gọi điện cho Yến Tu Văn, rời lúc chiều tối: "Tu Văn , Thanh Thanh mấy hôm nay ở tạm căn nhà của nhé. Chị định gọi qua dọn dẹp, mua thêm ít đồ..."
"À đúng , qua đó ? Cũng , đưa con bé cùng luôn ."
"Không cần cần, con bé qua đó , đưa chìa khóa cho nó ..."
Cúp điện thoại xong, ở đầu dây bên , Yến Tu Văn chằm chằm màn hình điện thoại. Đó là tin nhắn Yến Thanh gửi đến từ nửa tiếng .
Đầu ngón tay siết chặt chiếc điện thoại, mãi đến khi Tiểu Trương gọi một tiếng, mới hồn, trả lời một tin nhắn mới cất điện thoại túi.
Buổi tối, Yến Thanh tìm căn nhà theo địa chỉ Yến Đình Chu đưa. Cửa bằng khóa mật mã, may mà Yến Tu Văn gửi mật khẩu qua.
Đẩy cửa bước , Yến Thanh phát hiện trong nhà hề bụi bặm dày đặc, thể thấy căn nhà giống như lời Yến Đình Chu . Yến Tu Văn vẫn thường xuyên ở đây, điều cũng giải thích tại Yến Tu Văn về nhà họ Yến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-573.html.]
Phòng khách mang tông màu lạnh đơn điệu, thiếu ấm thuộc của một mái nhà. Có hai phòng ngủ, theo lời Yến Tu Văn, một trong đó hẳn là phòng đang ở nhưng cụ thể là phòng nào. Yến Thanh đặt hành lý xuống, mở cửa tìm căn phòng còn .
Khoảnh khắc cô đẩy cửa , ánh sáng từ phòng khách hắt . Khi rõ đồ đạc bài trí bên trong, cô sững sờ.
Trong phòng đặt mấy cái giá vẽ, đó kẹp chặt những bản phác thảo dở dang. Có bức thành, bức còn đang vẽ, tất cả đều vẽ cùng một . Có bức đang giận dỗi, bức đang mỉm , phần lớn là dáng vẻ tươi rạng rỡ.
Một trong đó, là bức cô đang bục giảng, mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh lam chôn sâu trong ký ức. Cô ở giữa, hai bên trái mỗi bên ba bạn...
Hôm đó, cô buổi biểu diễn, lên sân khấu cùng mấy bạn diễn cảm. Người nhà và bạn bè của khác đều đến, cô đưa tấm vé duy nhất cho Yến Tu Văn. Cô đợi lâu lâu, đợi đến khi kết thúc vẫn rời .
Đợi đến tối cũng thấy Yến Tu Văn xuất hiện. Ngày hôm mới , đột xuất nơi khác cùng một bạn để gặp các đồng chí từ nơi khác đến. Cũng ngày hôm đó, cô rõ một điều: trong lòng Yến Tu Văn, cô luôn xếp ở phía , xa vời vợi so với những chuyện khác quan trọng hơn đối với .
Ánh mắt Yến Thanh dừng bức vẽ, đôi môi mỏng mím chặt. Hóa ngày hôm đó, đến... nhưng bao giờ .
Thật hôm đó, cô chuẩn lâu, còn trang điểm nữa, cứ trong phòng hóa trang soi gương mãi. Lúc đó bạn bè còn trêu cô là con gái vì thích.
Lâu quá , lâu đến mức Yến Thanh còn nhớ rõ tâm trạng của lúc đó nữa.
Yến Thanh giật thoát khỏi dòng hồi ức, đặt bức tranh lên bàn rời khỏi phòng.
Đứng cửa phòng, cô chợt nhớ ở Hải Thành, khi cô hỏi Yến Tu Văn thích , phủ nhận.
Gà Mái Leo Núi
hết đến khác nhắc đến việc tìm một nơi ai quen để sống, hai sẽ ở bên xa rời.