Anh vẫn như , nghĩ gì trong lòng chẳng bao giờ thổ lộ, luôn bắt khác tự đoán. cô đoán suốt bao nhiêu năm, lẽ một nào đoán đúng.
Quá muộn . Những gì cô từng khát khao , giờ đây cô cần nữa, và cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Cánh cửa phòng đóng sập. Cả căn phòng chất chứa kỷ niệm, cùng những tâm tư Yến Tu Văn giấu kín, giờ đây đều cô bỏ phía .
Những điều cô từng mơ ước năm mười bảy, mười tám tuổi trong căn phòng đó giờ thành quá vãng, cần nhắc thêm nữa.
Trái ngược với căn phòng tràn ngập kỷ niệm, căn phòng còn trống huếch trống hoác, rõ ràng dấu hiệu ở, chỉ vỏn vẹn một chiếc giường và một cái bàn.
Nghe Yến Đình Chu đây là căn nhà ông cụ Yến chuẩn cho Yến Tu Văn năm đó, đích bà cụ Yến chọn.
Về Yến Tu Văn, Yến Thanh cũng đoán phần nào. Bà cụ Yến lẽ phận thật của , còn ông cụ Yến và Yến Đình Chu thì chắc là .
Nghe , Yến Tu Văn ông cụ Yến đưa về năm mười sáu, mười bảy tuổi. Lúc đó, Yến Đình Chu bắt đầu khởi nghiệp nhưng hề chút khúc mắc nào với em trai đột ngột xuất hiện , ngược còn chăm sóc hết mực.
Bà cụ Yến cũng hỏi nhiều về phận của Yến Tu Văn, trong lòng bà luôn tin tưởng chồng sẽ chuyện với bà nên đối đãi với Yến Tu Văn như con ruột.
Người ngoài đều tưởng Yến Tu Văn là "nợ phong lưu" bên ngoài của ông cụ Yến.
Yến Thanh đoán Yến Tu Văn hẳn mối quan hệ sâu xa hơn với nhà họ Yến. Mối quan hệ hẳn là tình, bởi cô cảm nhận sự kính trọng rõ ràng từ Yến Đình Chu – mà cô vô cùng quen thuộc – dành cho Yến Tu Văn. Cô chợt nghĩ, nếu cơ thể Yến Tu Văn chiếm giữ, ý thức ban đầu ? Liệu đó vẫn luôn ở trong cơ thể , mất quyền kiểm soát, chỉ thể trơ mắt xác một khác điều khiển và chiếm hữu?
Tâm trạng Yến Thanh bỗng trở nên phức tạp khôn cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-574.html.]
Đêm đó, cô mơ, mơ thấy nhiều chuyện xưa cũ.
Ban đầu Yến Tu Văn mang họ Yến. Nghe hàng xóm kể, cha bắt trong thời kỳ biến động, lớn lên nhờ cơm trăm nhà. Đặc biệt, cha Yến Thanh chăm sóc nhiều, khiến cô và thiết từ tấm bé.
Vì , khi linh cảm chuyện chẳng lành sắp xảy , cha gửi gắm cô cho Yến Tu Văn.
Kể từ đó, cô và Yến Tu Văn nương tựa mà sống, hàng xóm láng giềng quan tâm, chăm sóc hết mực. Dần dần lớn lên, lẽ vì thấy một tuấn tú, một xinh xắn, trông xứng đôi nên bắt đầu trêu chọc.
Mỗi đối mặt với những lời trêu chọc , Yến Tu Văn nghiêm mặt, lặp lặp rằng cô vẫn còn là trẻ con, và chỉ coi cô như em gái mà thôi.
Chỉ Yến Thanh mỗi những lời trêu đó, mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ.
Cô thích Yến Tu Văn, thích từ thuở bé thơ. Khi bạn bè đồng trang lứa vẫn còn mê mẩn với búp bê, kẹo ngọt những chiếc váy xinh, thì mỗi ngày cô lặng lẽ trong sân nhỏ, say sưa ngắm .
Anh cúi đầu sách, nét chữ thật . Cô cứ ngắm như , dõi theo từng cử chỉ suốt cả buổi chiều.
Đôi khi Yến Tu Văn phát hiện cô đang trộm, ngẩng lên mỉm .
Sau , dựng một chiếc xích đu trong sân nhỏ. Mỗi ngày Yến Thanh đều chiếc xích đu đó ngắm Yến Tu Văn, đợi về nhà.
Chiếc xích đu đó giống hệt chiếc xích đu trong sân nhà cũ của họ Yến.
Ngày hôm đó lên sân khấu diễn văn, cô ở trong hậu trường, len lén ngoài nhưng mãi thấy Yến Tu Văn đến. Rõ ràng hứa sẽ đến mà.
Gà Mái Leo Núi