Cô chuẩn lâu, nhân cơ hội với Yến Tu Văn rằng cô còn là trẻ con, và cũng chẳng em gái nữa.
Cô yêu , một tình yêu cùng về chung một nhà, giấu của riêng .
khi cô bục, phía khán giả đông nghịt, chìm trong bóng tối. Cô cảm nhận vô ánh mắt đổ dồn về phía , nhưng vì quá tối, cô thể rõ khuôn mặt bất kỳ ai. Chỉ cảm thấy đang chụp ảnh, ánh đèn flash lóe lên chói mắt, khiến cô theo phản xạ nhắm nghiền .
Chiều tối mây đen giăng kín, trời đổ mưa tầm tã. Cô đợi bên ngoài, nhưng mãi vẫn thấy bóng dáng hứa sẽ đến đón tối qua.
Nhìn bạn bè lượt , bạn bè đến đón về, chỉ còn cô lẻ loi đơn độc, lòng cô chợt dâng lên nỗi chua xót. Vành mắt đỏ hoe, cô kìm bật nức nở. Những xung quanh qua đều khỏi ngoái cô.
Mưa như trút nước, xối thẳng , khiến cô tiến thoái lưỡng nan. lúc , tiến đến gần từ phía , một chiếc ô đen bất chợt che chắn đầu cô.
Cô đầu , tầm mắt nhòe vì nước mắt, chỉ thấy một mảng mơ hồ. Cô cố gắng mở to mắt nhưng chỉ thấy nốt ruồi khóe mắt đối phương. Đó là đầu tiên cô gặp Đỗ Phong Thanh.
Khi tỉnh giấc, trời sáng hôm .
Gà Mái Leo Núi
Yến Thanh tỉnh dậy thì cửa nhà mở . Bước khỏi phòng, cô thấy Yến Tu Văn trở về một đêm thức trắng, dáng vẻ mệt mỏi, tay xách một túi đồ ăn sáng.
Nghe tiếng bước chân, ngẩng lên cô trong lúc đang giày. Yến Thanh ngủ dậy, ánh mắt còn mơ màng, mái tóc dài chút rối bời, trông hệt như đang đợi về nhà.
Anh từng tưởng tượng vô cảnh tượng , ngờ ngày tháng như đến nhanh đến thế. Yến Tu Văn đặt đồ ăn lên bàn: "Đói ?”
Yến Thanh gật đầu: "Hơi đói."
"Đánh răng rửa mặt ." Anh , tiến về phía tủ đựng đồ trong phòng khách, lấy một bộ bàn chải, kem đánh răng, và cả khăn mặt mới tinh nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-575.html.]
Yến Thanh khẽ gật đầu, chỉ đáp một tiếng cảm ơn phòng vệ sinh.
Thực , hôm qua lúc đến đây cô phát hiện . Căn nhà trông như chỉ một ở, nhưng dù là dép trong nhà cốc uống nước đều chuẩn đủ hai bộ.
Một bộ dấu hiệu sử dụng, còn bộ thì mới toanh, rõ ràng là Yến Tu Văn chuẩn sẵn từ lâu. Ánh mắt dõi theo bóng lưng cô bước phòng vệ sinh, mãi rời. Không ai , từ ngày đầu tiên dọn đến căn nhà , luôn ấp ủ một khao khát: Thanh Thanh của cũng thể chuyển đến đây ở cùng.
Họ sẽ cùng dùng bữa ấm cúng trong căn nhà , những lúc rảnh rỗi sẽ nép bên sofa sách. Giống như đây, khi bận rộn việc, cô sẽ yên lặng đó ngắm .
Chỉ là , xem cô là em gái nữa.
Trong phòng vệ sinh, Yến Thanh lau khô mặt xong, định vươn tay treo khăn lên thì Yến Tu Văn bỗng xuất hiện ngay lưng cô. Bờ vai rộng lớn của sát lưng cô, một cánh tay vòng qua, nhẹ nhàng treo chiếc khăn lên móc giúp cô.
"Em căn phòng ?" Anh hỏi, căn phòng chất chứa tất cả tâm tư thầm kín nhất của .
Môi áp sát bên tai Yến Thanh, thở ấm nóng phả khiến cô như điện giật. Yến Thanh khẽ cứng đờ , thậm chí quên cả việc né tránh.
Bàn tay Yến Tu Văn chậm rãi che mắt cô , cảm nhận hàng mi cô khẽ run rẩy trong lòng bàn tay . Giọng trầm thấp, thì thầm: "Cốc, bàn chải, khăn mặt... và cả dép trong nhà nữa, tất cả đều là chuẩn cho em..."
Giọng trầm ấm như đang mê hoặc tâm trí cô.
"A Thanh, ở đây, cùng ." Lòng bàn tay Yến Tu Văn lạnh buốt. Khi áp lên mắt Yến Thanh, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
Cả cơ thể Yến Thanh cứng đờ. Khoảng cách quá gần, thở nồng nàn của Yến Tu Văn bao trùm lấy cô. Cô định giơ tay gạt , nhưng bàn tay còn của nhanh chóng nắm chặt lấy tay cô. "Đừng vội trả lời ngay. Anh thể em vẫn chấp nhận điều ngay lúc . Cho thêm chút thời gian, và cũng cho chính em thêm chút thời gian..."