xem bây giờ rõ ràng . Quả nhiên là ảo giác của bản , là đang tự đa tình mà thôi.
Một nỗi chua xót dâng lên trong lòng . Suốt thời gian , thậm chí tự nhủ rằng cô dần cảm tình với , đang từng chút một thích và chấp nhận .
Khóe môi Đỗ Phong Thanh khẽ trễ xuống, vẽ thành một nụ tự giễu… Rốt cuộc đang ảo tưởng điều gì ? Vốn dĩ tình cảm nào cũng đáp , là do chính cứ bám lấy chịu buông. Giờ đây, nếu nên buông, buông thật dứt khoát, đừng khó cô nữa.
Thực Yến Thanh đang trầm ngâm suy nghĩ về câu hỏi Đỗ Phong Thanh đưa : Tại chọn học luật…
“Có lẽ là vì những còn sống khuất đều ôm quá nhiều nỗi oan khuất thể thành lời.”
“Trời ban cho chúng lòng trắc ẩn nhưng ban cho năng lực cứu độ chúng sinh. Rõ ràng bản cũng sống chẳng như ý , nhưng nỡ thế gian khổ đau, luôn chút gì đó cho họ.”
Yến Thanh nghiêng đầu Đỗ Phong Thanh.
Đỗ Phong Thanh sững , chỉ cảm thấy lời chút quen thuộc, hình như ở đó . Anh khẽ : “Anh xử nhiều vụ kiện, gặp qua luật sư trăm cũng mấy chục. Ngược , thấy em hợp thẩm phán.”
Lời cô bao giờ dài dòng, nhưng mỗi câu đều giá trị.
Yến Thanh ngước bầu trời đêm. Đêm nay trời , nhiều mây. Ngày mai là rằm, mặt trăng tròn vành vạnh, treo cao bầu trời, vô cùng sáng tỏ.
Giống như đang bên cạnh cô, rạng rỡ nhưng vô cùng dịu dàng.
Thực điều cô là, đối với chuyện học học ngành gì, cô chẳng suy nghĩ gì sâu xa, tất cả chỉ để đối phó với nhà họ Yến. Học chuyên ngành ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng từ Đỗ Phong Thanh, dù thì lúc đó cô tiếp xúc với quả thực khá thường xuyên.
Cô khẽ gật đầu: “Cũng .”
Trước mắt Đỗ Phong Thanh, hình ảnh cô khoác lên bộ trang phục thẩm phán hiện rõ mồn một. Cô vốn năng lực đặc biệt, đòi quyền lợi cho sống, lời chết, một chính khí ngời ngời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-619.html.]
Cô thật sự .
Gà Mái Leo Núi
Một cô gái đến , rốt cuộc sẽ thích như thế nào đây?
Trong lúc trò chuyện, hai về đến bên ngoài Yến gia.
“Em nghỉ ngơi sớm ,” Đỗ Phong Thanh nhẹ nhàng . Yến Thanh gật đầu: “Vâng, cũng .”
Anh vốn định đợi Yến Thanh nhà mới rời . hiểu Yến Thanh hôm nay lạ thường. Bình thường cô đều thẳng , nhưng hôm nay yên tại chỗ nhúc nhích, chờ .
Hết cách, đành rời , thể cứ lì ở cửa nhà mãi .
Bóng Đỗ Phong Thanh khuất dạng, Yến Thanh mới bước biệt thự nhà họ Yến. Cả hai đều hề , Yến Tu Văn âm thầm theo sát họ từ lúc nào. Cô bước phòng, cánh cửa còn kịp khép hẳn thì một bàn tay rắn chắc ngăn : "Thanh Thanh, chúng cần chuyện một lát."
Yến Thanh khẽ nhíu mày, ngước . Lại chuyện ư? Dường như dăm bữa nửa tháng tìm cô để chuyện một .
Trong phòng ngủ, hai đối diện. Yến Thanh giường, Yến Tu Văn thảm tatami. Ánh sáng mờ ảo khiến bầu khí vốn căng thẳng nay càng thêm nặng nề.
"Đỗ Phong Thanh chỉ là một phàm nhân, sẽ già , sẽ chết. Anh thể nào phù hợp với em ."
Yến Thanh xong, cô đáp . Cô cứ ngỡ chuyện gì đó sẽ xảy ngày mai nên cảnh báo, hóa bàn chuyện tình yêu đôi lứa.
Bàn tay Yến Tu Văn siết chặt đến mức đầu ngón tay tái nhợt. Anh rõ ràng lúc nên bận tâm đến chuyện tình cảm riêng tư, nên cố gạt hình bóng Đỗ Phong Thanh sang một bên. Thái Mẫn thì cứ như bốc khỏi thế gian, để bất kỳ dấu vết nào.
Thế nhưng, khi thấy họ sánh bước bên , tài nào phớt lờ Đỗ Phong Thanh . Anh sợ nếu cứ thờ ơ, Đỗ Phong Thanh sẽ thừa cơ chen chân giữa hai họ.