Anh thể cho Đỗ Phong Thanh thêm bất kỳ cơ hội nào nữa để tiếp cận cô.
"Thanh Thanh, chúng giống họ. Chúng già, chết; với chúng , mấy chục năm cũng chỉ như một khoảnh khắc. Em nghĩ xem, một phàm tục sẽ già , sẽ c.h.ế.t như , liệu thể chấp nhận việc bản ngày một héo mòn trong khi bên cạnh nhan sắc và tuổi trẻ vẫn vẹn nguyên ?"
Anh cố gắng thuyết phục Yến Thanh nhận sự thật, từ bỏ Đỗ Phong Thanh.
"Chỉ những giống như chúng mới thật sự thuộc về ."
Anh dậy, bước đến quỳ xuống mặt cô, chặt lấy tay cô, giọng trầm thấp đầy khẩn cầu: "Em còn nhớ chuyện đây từng , bảo em hãy suy nghĩ kỹ ..."
"Bây giờ, em câu trả lời cho ?"
Anh chăm chú Yến Thanh, cô gái mà bảo vệ suốt hàng thập kỷ, bất kể thời gian trôi chảy. Cô gái mà nguyện dùng cả sinh mệnh để bảo vệ, chính là lẽ sống, là ý nghĩa duy nhất của thế gian .
Không một ai, một thứ gì thể thế cô trong lòng .
Bề ngoài cố tỏ bình tĩnh, nhưng thực chất trái tim đang đập thình thịch, ẩn chứa một nỗi run rẩy khó tả.
Môi Yến Thanh khẽ mím chặt, cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh buốt đến thấu xương.
Những lời , nếu là của nhiều năm về , cô hẳn . muộn là muộn; muộn một ngày cũng là quá muộn, huống hồ là mấy chục năm, thậm chí cả trăm năm trường.
Cô nhẹ nhàng rút tay khỏi bàn tay đang siết chặt của Yến Tu Văn: "Xin , tiếp tục chuyện tình yêu đôi lứa với ."
Giọng Yến Thanh cứng rắn, như một nhát d.a.o sắc lạnh, xuyên thẳng tim Yến Tu Văn, ngừng xoáy sâu vết thương lòng ...
Yến Tu Văn siết chặt nắm đấm, trong lòng tràn đầy cam tâm, ánh mắt xoáy sâu đôi mắt cô, tìm kiếm một tia hy vọng. Cô hề né tránh, đôi mắt trong veo hề dối; từng câu từng chữ thốt đều là lời thật lòng, lạnh lùng và dứt khoát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-620.html.]
" hề loại tình cảm đó dành cho ."
Có lẽ câu vô cùng tàn nhẫn, nhưng lẽ cô nên từ sớm, chứ nên kéo dài đến tận bây giờ mới dứt khoát.
Ngay khoảnh khắc cô lời đó, những ngón tay Yến Tu Văn cứng đờ . Trái tim như xé toạc thành từng mảnh, mà chính tự tay xé nát nó ngay mắt , giờ đây đang bằng ánh mắt vô cảm.
Anh từng vô mơ về ngày trùng phùng của họ. Nên ngay khoảnh khắc gặp cô, thể kiềm chế bản . Bởi lẽ nỗi tuyệt vọng khi mất cô vẫn còn quá rõ ràng trong tâm trí , khiến chỉ ở bên cạnh cô lúc nơi, rời nửa bước.
giờ đây, nỗi tuyệt vọng mất cô một nữa hiện hữu rõ mồn một mắt .
Anh về quá khứ, khi chỉ riêng và Thanh Thanh, bất kỳ ai xen giữa... thể về nữa. Mọi thứ hiện tại tan nát và vụn vỡ đến thể cứu vãn.
Thấy Yến Tu Văn cứ cô chằm chằm, vẻ gì là sẽ rời , Yến Thanh đành lên tiếng đuổi khéo: "Đã muộn , cần nghỉ ngơi."
Tối mai còn một trận chiến khó khăn sắp đối mặt. Cô thực sự tiếp tục đối phó với những vấn đề tình cảm rắc rối của Yến Tu Văn lúc . Bắt đầu từ tối nay, cô còn nhiều việc quan trọng , sẽ vô cùng bận rộn.
Cảm nhận sự khó chịu và mất kiên nhẫn của Yến Thanh, Yến Tu Văn gì thêm. Trái tim như chìm xuống tận đáy vực sâu, lê từng bước chân nặng nề rời khỏi phòng Yến Thanh. Đứng cửa phòng, cánh cửa khép , bàn tay ống tay áo siết chặt thành nắm đấm. "Thanh Thanh," thầm nghĩ, "đợi giải quyết xong chuyện , tất cả sẽ bắt đầu từ đầu. Cho dù thể về quá khứ, nhất định sẽ tìm cách để chúng bắt đầu , một nữa."
Gà Mái Leo Núi
Tối hôm , Yến Thanh một bộ đồ gọn gàng, năng động. Lúc khỏi phòng, ngang qua phòng bà cụ Yến, cô chợt khựng bước.
Cánh cửa phòng khép hờ. Bà cụ Yến vốn đang lau chùi chiếc vòng ngọc, như cảm nhận sự hiện diện của cô, bèn cất tiếng gọi: "Là Thanh Thanh con?"
Yến Thanh vốn định lặng lẽ rời , tránh mặt , để gặp bất kỳ ai, và cũng để bất kỳ lưu luyến nào. giờ phát hiện, một hồi do dự ngắn ngủi, cô vẫn đẩy cửa bước .
Bà cụ đối xử với cô, giờ vẫn luôn vô cùng bụng.
Nhìn bộ trang phục gọn gàng của cô, bà cụ Yến mỉm : "Sắp ngoài con?"
Yến Thanh khẽ gật đầu: "Vâng ạ, con chút việc riêng cần ngoài."