Cô cắn chặt môi. Anh hứa rõ ràng hôm nay sẽ đến đón cô, mà cuối cùng vẫn bặt tăm. Lần là quên việc đột xuất. Dù thì nào cũng thất hứa. Đối với , cô bao giờ quan trọng bằng những bài các mối quan hệ của .
Cảm giác chua xót và tủi dâng trào trong lòng. Cô đưa tay lau vội khóe mắt ướt nhòa, cố nén nghẹn ngào, thầm hạ quyết tâm: sẽ bao giờ để tâm đến Yến Tu Văn nữa! Không bao giờ thích nữa!
Gió mỗi lúc một mạnh. Trời sập tối hẳn. Dạo gần đây khu vẻ yên cho lắm. Cơn mưa chắc chắn sẽ tạnh ngay . Nếu về nhà ngay bây giờ, ngoài đường sẽ nguy hiểm.
Ngay lúc Yến Thanh định lao dòng mưa xối xả, một chiếc ô màu xanh lam bất ngờ xòe từ phía , che đầu cô, chắn những hạt mưa lạnh giá.
Tim Yến Thanh lỡ mất một nhịp, đôi mắt loé lên tia hy vọng. Cô vội đầu , ngỡ rằng Yến Tu Văn đến.
đập mắt cô là một đôi mắt hoa đào xa lạ, tựa hồ luôn ánh lên ý tinh quái. Người đàn ông mặt vẻ ngoài cực kỳ tuấn lãng, nhẹ nhàng che ô đầu cô, ánh mắt chăm chú dõi theo. Nụ môi Yến Thanh chợt cứng đờ, nhanh chóng thu . Niềm vui nhen nhóm lập tức vụt tắt, chỉ còn sự hụt hẫng và một trống mênh mông.
Nhận thấy tâm trạng cô gái , Đỗ Phong Thanh liếc mắt quanh nhẹ giọng : “Cô, trời sắp tối mịt , khu vực dạo gần đây mấy an ninh. Nếu cô ô, thể đưa cô về một đoạn đường.” Giọng trong trẻo, pha chút lạnh lùng, hòa cùng tiếng mưa rơi, thật êm tai.
Tâm trạng Yến Thanh vẫn còn nặng trĩu. Cô nhận chiếc máy ảnh chuyên nghiệp đeo cổ , đoán chính là nhiếp ảnh gia ở hội trường ban nãy. Dù ý , cô vẫn nhẹ nhàng từ chối bằng một cái lắc đầu: “Dạ cần ạ, cảm ơn .” Nói , cô ôm chặt chiếc cặp vải đeo chéo, sẵn sàng đối mặt với màn mưa xối xả, từng hạt táp thẳng mặt.
Có lẽ từng từ chối thẳng thừng như , Đỗ Phong Thanh khẽ khựng . Anh nhanh chóng bước lên, nhanh nhẹn dúi chiếc ô tay Yến Thanh: “Cầm lấy . Con gái nên dầm mưa.”
Nói xong, lưng bước , định mặc kệ cơn mưa.
Yến Thanh bỗng thấy trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Rõ ràng là xa lạ, tại đưa ô cho ? Dù , cô vẫn cảm thấy ơn. Cô vội gọi : “Anh… chờ một chút.”
Đỗ Phong Thanh dừng bước, đầu cô. Dù ngắm bao nhiêu , gương mặt vẫn khiến trái tim thổn thức. Đặc biệt là đôi mắt trong veo tựa hồ thu, vẫn nguyên vẹn như đầu tiên gặp gỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-641.html.]
Gà Mái Leo Núi
Yến Thanh cầm ô, bước đến bên cạnh : “Máy ảnh dính mưa sẽ dễ hỏng.” Cô chỉ tay về con đường bên trái: “ lối .”
Đuôi mắt Đỗ Phong Thanh khẽ nhếch nhẹ lên: “Tiện đường.”
Anh nhận lấy chiếc ô, nghiêng hẳn chiếc ô về phía cô để che chắn kỹ hơn, nhưng vẫn giữ một cách chừng mực: “ họ Đỗ, tên Đỗ Phong Thanh. Còn cô?”
"Yến Thanh."
Khóe miệng Đỗ Phong Thanh khẽ cong lên tạo thành một nụ ẩn ý. Dù tên cô từ , vẫn khỏi xuýt xoa: “Thật trùng hợp, chúng đều cùng mang chữ ‘Thanh’ trong tên.”
Yến Thanh nghiêng đầu : “Sao là cùng chữ đó?” Có bao nhiêu chữ đồng âm chứ.
Đỗ Phong Thanh nhếch mép nhẹ: “ đoán .”
Mưa bắt đầu dần tạnh. Nửa bờ vai của Đỗ Phong Thanh ướt đẫm vì gần như nghiêng hết chiếc ô về phía Yến Thanh.
Yến Thanh để tâm đến điều đó. Cô ôm chặt chiếc cặp, trong lòng vẫn miên man suy nghĩ: Liệu Yến Tu Văn đang đợi ở nhà ? Hay thực sự vướng chuyện đột xuất nên rời ?
Khi Đỗ Phong Thanh đưa Yến Thanh về đến tận nhà, mưa tạnh ráo, chỉ còn những vũng nước đọng mặt đất. Anh gấp ô , thấy trong nhà tối đen như mực, một chút ánh đèn, khỏi nhắc nhở: “Đêm khuya , cô nhớ khóa cửa cẩn thận.”
Yến Thanh gật đầu: “Dạ , cảm ơn . Anh về cẩn thận nhé.”