Cả hai đều hề , cách đó xa, Yến Tu Văn đang ẩn trong bóng tối của căn nhà. Ánh mắt tối tăm khó dò, hai tay nắm chặt thành quyền, cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc đang trỗi dậy.
Hóa nơi luôn là quá khứ thật. Lão già Huyên Dương lừa , căn bản đây chẳng mê cảnh pháp trận gì cả.
A Thanh đổi quá khứ để xoay chuyển tương lai. Rõ ràng vô cách để đối phó với Thái Mẫn, chỉ cần cô chịu nhún một chút, sẽ tay ngay. Vậy mà cô thà hy sinh tính mạng để chọn con đường tàn nhẫn với chính như . Yến Tu Văn mím chặt đôi môi mỏng, sắc mặt âm trầm. Nếu dậy sớm, lẽ họ lừa dối đến tận cùng.
Không , tuyệt đối thể để A Thanh như . Một khi quá khứ đổi, tất cả những nỗ lực đây sẽ tan biến hết. Anh nhất định ngăn cản cô!
Nghĩ đến mấy khuyên ngăn đó Yến Thanh đều mảy may theo, Yến Tu Văn về phòng, giả vờ như hề gì về cuộc chuyện của hai nhưng trong lòng những toan tính riêng.
Ba ở nhà họ Đỗ gần nửa tháng. Suốt thời gian đó, họ đều vùi đầu trong phòng sách, tìm kiếm các loại cổ tịch liên quan, mỗi mang một tâm tư chất chứa.
Đỗ Phong Thanh nghĩ, chiếm đoạt xác khác, cha tên Đỗ Trường Thịnh sắp còn sống bao lâu, thì nên thế bản kiếp chút gì đó chu hơn.
Thế là, ngày nào cũng tìm Đỗ Trường Thịnh, khi thì mang đồ ăn đến, khi thì tặng vài thứ khác, luôn miệng hỏi han ân cần, khiến Đỗ Trường Thịnh chút quen.
Hôm nay rảnh rỗi, còn đích xuống bếp nấu một tô canh gà mang đến thư phòng cho cha. Đặt bát canh xuống, Đỗ Phong Thanh dặn dò đủ điều kiểu "nhớ nghỉ ngơi, đừng việc quá sức" mới rời . Nhìn bát canh gà, Đỗ Trường Thịnh khẽ nhíu mày, sang hỏi vị quản gia đang bên cạnh với vẻ mặt vui mừng: “Đây là đồ thừa từ bát canh thằng Phong Thanh mang cho cô gái ?”
“Cô gái đó từ chối nó ?”
Nếu thì giải thích thế nào về sự bất thường kỳ lạ gần đây của thằng nhóc .
Ngày thường, đừng là thư phòng của ông, mang canh gì đó, ngay cả sân của cha , nó cũng từng chủ động bước . Giữa hai cha con như một tấm màn che mờ ảo, thể thấu, ngăn cách hai trái tim xa cách.
Quản gia tủm tỉm đáp: “Thiếu gia hiểu chuyện đấy ạ, đang quan tâm lão gia đấy.” “Bát canh gà là độc nhất vô nhị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-693.html.]
Đỗ Trường Thịnh nửa tin nửa ngờ. Chắc gần đây mặt trời mọc đằng Tây thật .
Tuy nhiên, trái tim của một cha già thôi thúc ông nếm thử một ngụm. Và ngay giây tiếp theo, ông phun thẳng !
Quản gia ngớ , thầm nghĩ: “Thiếu gia đầu độc ?”
Quản gia vội vàng đưa khăn tay: “Lão gia?”
Đỗ Trường Thịnh lau miệng, bát canh gà với vẻ mặt nhăn nhó, thể uống thêm nửa ngụm nào nữa. Ông gằn giọng: “Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt , cho nó bếp nữa.”
Lúc quản gia mới tá hỏa phát hiện trong bát canh gà chẳng bỏ những thứ gì, đủ thứ hổ lốn, trông vẻ hầm lâu đến mức nhiều nguyên liệu nát nhừ còn hình dạng.
Sự quan tâm đột ngột của thiếu gia quả thật là khổ lão gia .
“Lão gia là uống thêm hai ngụm nữa ạ. Nghe bếp trông bên cạnh, chắc là canh uống , hẳn là để bồi bổ sức khỏe.” Quản gia khuyên nhủ, giọng điệu đầy vẻ nịnh nọt: “Dù cũng là tấm lòng của thiếu gia, nếu đổ , lỡ thiếu gia sẽ buồn lắm.”
Đỗ Trường Thịnh liếc ông một cái sắc lẹm. “Nhà bếp nhiều đồ ăn như , thiếu gì bát canh ?”
“Nếu , ông uống .” Quản gia: “?!”
Suốt gần một tháng trời, Yến Thanh vùi trong phòng sách, cuối cùng cũng đại khái nắm phương pháp khởi động vòng tay, thực hiện việc chuyển dời ý thức. Cô sâu giải thích cách , chỉ đơn giản thông báo với hai rằng lĩnh hội .
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, ba quyết định sẽ khởi động vòng tay để rời khỏi nơi đêm đó, khi chìm giấc ngủ.
Gà Mái Leo Núi