Nói đoạn, cô cúp máy, định dép lê cửa để xuống lầu.
Tiêu Trà nhanh tay tóm lấy Yến Thanh, gương mặt giấu nổi vẻ khó tin: "Tớ nhầm đấy? Cậu định diện bộ dạng mà xuống gặp ?"
Yến Thanh cúi đầu bộ đồ ngủ rộng thùng thình , thấy gì sai trái.
Tiêu Trà hai lời, lập tức vớ lấy chiếc gương lớn bàn, kéo Yến Thanh phịch xuống gương, nghiêm giọng: "Cậu tự xem! Cả bộ đồ ngủ, dép lê loẹt quẹt, tóc tai thì bù xù như tổ quạ thế mà định xuống ? Chị em của tớ ơi, cho dù màng đến vẻ bề ngoài thì cũng thể tự tay hủy hoại nhan sắc trời cho chứ!"
Vừa dứt lời, cô nhanh chóng chỉ huy Cao Lăng và Trương Tiêu lấy đồ giúp .
Yến Thanh ngoan ngoãn im, trông chẳng khác gì một cô búp bê, mặc cho ba bạn xoay sở, trang điểm, tóc.
Gà Mái Leo Núi
Tám phút , một Yến Thanh khác biệt bước xuống lầu. Từ xa, cô thấy Đỗ Phong Thanh đợi con đường nhỏ cổng ký túc xá, tay xách túi. Cô lập tức rảo bước về phía .
Trời chớm đông, gió đêm mang theo lạnh căm căm, khiến bất cứ ai qua cũng rụt vai, kéo chặt áo khoác.
Yến Thanh vốn sợ lạnh, nhưng bạn cùng phòng "ép" mặc một chiếc váy liền dài tay màu be. Tà váy bay nhẹ nhàng trong gió, mái tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa gọn gàng, toát lên vẻ năng động nhưng kém phần thanh thoát. Sắc son môi quá rực rỡ mà chỉ tô điểm nhẹ nhàng, khiến gương mặt cô thêm phần tinh tế, màu be của váy bất ngờ tôn lên vài phần dịu dàng, ngoan ngoãn mà thường ngày cô ít khi thể hiện.
Khác hẳn với Yến Thanh thường ngày, Đỗ Phong Thanh trong khoảnh khắc đó còn tưởng hoa mắt vì gió lạnh.
Mãi đến khi Yến Thanh sừng sững mặt, mới cảm giác thứ chân thực hơn. Gió lạnh thổi qua, khẽ nhíu mày, đưa túi trái cây trong tay cho cô: "Toàn là những loại em thích ăn cả đấy."
Yến Thanh nhận lấy túi, còn kịp kỹ bên trong thì vai cô nặng trĩu. Một chiếc áo khoác dày, rộng rãi, mang ấm của khoác lên cô, che kín chiếc váy màu be thanh lịch. Giọng Đỗ Phong Thanh cất lên ấm áp: "Trời trở lạnh , cẩn thận kẻo cảm đó em."
Yến Thanh định mở miệng lạnh, nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy vẻ quan tâm của , cô nuốt lời định trong. Cô liếc túi trái cây trong tay, thấy chúng đều gọt vỏ và cắt sẵn thành từng miếng nhỏ tiện lợi. "Hơi nhiều đấy, chúng cùng ăn nhé?" cô đề nghị.
Đỗ Phong Thanh vốn chỉ định đưa trái cây sẽ rời , nhưng cuối cùng nỡ, liền ở , theo Yến Thanh bước về phía chiếc chòi nghỉ mát trong khu rừng nhỏ cạnh ký túc xá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-sap-boi-toan-bac-thay-huyen-hoc-kiem-bon-tien/chuong-714.html.]
Trên lầu, ba cô bạn cùng phòng tựa lan can ban công, xuống và ngừng khúc khích , miệng lẩm bẩm: "Tớ bảo mà, nhất định mặc chiếc váy !"
"Gió đêm thổi lạnh thế , trông yếu đuối mong manh như , Đỗ chẳng xót thì ? Khoác chiếc áo ấm lên là y như rằng bầu khí lãng mạn sẽ ùa tới ngay thôi mà!"
Tiêu Trà nheo mắt đầy đắc ý, thầm nghĩ, về khoản , quả nhiên vẫn là tay mới .
Cao Lăng và Trương Tiêu đồng loạt giơ ngón tay cái lên tán thưởng Tiêu Trà, đồng thanh: " là cao thủ khác!"
Thảo nào, những trai nào lọt mắt xanh của Tiêu Trà thì một ai thoát khỏi lòng bàn tay của cô cả. ...
Màn đêm buông xuống tĩnh mịch như dòng nước, trong chiếc chòi nghỉ mát, hai đối diện . Hộp trái cây chua ngọt vơi một nửa. Yến Thanh vẫn ngẩng đầu , nhưng dựa những lời Đỗ Phong Thanh từng với hôm đó, cô chậm rãi cất tiếng: "Những điều hôm , mấy ngày nay em suy nghĩ kỹ ..."
Bàn tay Đỗ Phong Thanh đang cầm chiếc nĩa nhựa bất chợt khựng giữa trung.
Yến Thanh tiếp lời: "Có một chuyện, em nghĩ hôm nay chúng nên rõ ràng với thì hơn."
Vẫn là khu rừng nhỏ quen thuộc , vẫn chiếc chòi nghỉ , những ký ức về lời từ chối ngày nào dường như vẫn còn vẹn nguyên như mới hôm qua.
Đỗ Phong Thanh chăm chú Yến Thanh, trong lòng lúc dâng lên chút mong đợi le lói, thấp thỏm yên.
Sự mong đợi đến từ vẻ ngoài xinh bất ngờ của cô hôm nay, còn sự thấp thỏm vì nắm chắc ý định của cô. Thế nhưng, đúng khoảnh khắc , một luồng khí tức cực kỳ khó chịu bất ngờ vụt qua. Ánh mắt Yến Thanh chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo, cô đột ngột bật dậy!
Gió lạnh vẫn thổi qua hiu quạnh, trong chòi nghỉ giờ chỉ còn một Đỗ Phong Thanh. Anh hộp trái cây cắt sẵn đang đặt bàn, khẽ lắc đầu, dậy, bước nhanh theo hướng Yến Thanh rời .
Yến Thanh nhanh chóng đuổi theo luồng sát khí thoáng qua, dấu vết đến một góc khuất tối tăm, hẻo lánh trong khuôn viên trường, nơi gần như bóng qua .
Nhìn bóng đen đang khuất mặt, ánh mắt cô trầm xuống, khẽ gọi: "Mục Thuần?"