Thanh tra cảnh sát Tư Độ đang bên sofa im lặng một lời, sắc mặt trầm thấp, cô gái nhếch nhác lưng , lập tức hiểu rõ ngọn ngành sự việc.
“Đã như , mời ông chủ Thư đến đồn cảnh sát chúng uống chén .”
Nói xong, mấy cảnh sát tiến lên, còng tay Thư Hằng Xương và Thư Hân Đồng.
Trước khi rời , vị thanh tra cẩn trọng hỏi thử Tư Độ:
“Ngài Tư, ngài xem chuyện nên xử lý thế nào?”
Tư Độ biểu lộ cảm xúc, lạnh nhạt :
“Cứ theo pháp luật mà .”
Thanh tra hiểu ý, đáp : “Ngài yên tâm.”
Lúc , Khương Bảo Lê chỉ rời khỏi nơi . Cô dậy, lảo đảo bước ngoài.
Tư Độ chịu nổi dáng vẻ thê t.h.ả.m đáng thương của cô, nhiều lời, đột nhiên ôm ngang cô lên, bế kiểu công chúa sải bước khỏi phòng bao.
Khương Bảo Lê giật , chút ngượng ngùng. Cô khẽ đẩy , hạ giọng :
“Tư Độ, thả xuống, tự mà!”
Mặt Tư Độ lạnh như băng, đáp , chỉ ôm cô chặt hơn nữa.
Vừa lên xe, Khương Bảo Lê mới cảm thấy thở mà cô cố gắng gượng nãy giờ bỗng chốc xẹp xuống, rã rời còn chút sức lực.
Cô là một cô gái thuần khiết sống trong tháp ngà. Trải qua chuyện như , ngoài sợ hãi, cô còn phản kháng, trả thù, trả gấp trăm, gấp nghìn những kẻ tổn thương …
Nghĩ đến Thư Hân Đồng, cô vẫn còn thấy đ.á.n.h đủ. cô đưa đồn cảnh sát, chắc cũng khó mà sớm .
Trong điện thoại, tin nhắn của Kiều Mộc Ân liên tục gửi đến:
Mộc: Xin Bảo Lê, thanh tra cảnh sát mới liên lạc với , lúc đó mới Thư Hân Đồng dùng điện thoại của để chuyện tổn thương ! Cậu thật quá đáng!
Mộc: Lúc đó cùng uống chiều, điện thoại cài mật khẩu, đặt bàn. lúc vệ sinh, dùng máy gửi tin nhắn cho , xóa hết lịch sử trò chuyện. mới phát hiện .
Mộc: Cậu chứ?
Khương Bảo Lê tin cô , cũng lười trả lời.
Cô buông điện thoại xuống, cuộn trong chiếc ghế da mềm mại của chiếc Maybach, ngay cả nhúc nhích ngón tay cũng chẳng còn sức.
Chỉ cần nhắm mắt , trong đầu hiện lên ánh mắt tham lam như sói của đám đàn ông đó. Trong chớp mắt, cảm giác buồn nôn ập đến, cô suýt nữa thì nôn .
Tư Độ cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Thấy cô dấu hiệu buồn nôn, phản ứng đầu tiên là đưa tay giúp cô thuận khí.
Khương Bảo Lê , chớp mắt. Bàn tay còn lơ lửng lập tức rút , hung dữ :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-100.html.]
“Cô dám nôn trong xe , ném cô ngoài…”
Chưa dứt lời, cô nôn thật.
Cô ăn tối, nhưng đám chuốc cho cô ít rượu…
Giờ cả xe mùi rượu nồng nặc, đùi Tư Độ… cũng cô nôn đến mức chẳng gì.
Tài xế sợ hãi vội vàng tấp xe lề.
Khương Bảo Lê mở cửa xe bò ngoài, nôn khan một lúc bên vệ đường. Mắt cô ngấn lệ, sống mũi đỏ ửng. Cô đầu :
“Xin… xin .”
“Dừng ở đây là , … gọi xe về.”
Không rõ là với tài xế với Tư Độ.
Tài xế thì sợ đến choáng váng.
Đây là đầu tiên một cô gái dám nôn trong xe của chủ Tư, còn nôn đầy .
Với tính khí của , lột da cô mới là lạ!
Ông vội vàng lấy khăn giấy khử trùng đưa cho Tư Độ để lau vết bẩn quần.
Tư Độ nhận lấy khăn giấy, lau qua loa một chút, nghiêng đầu :
“Sững sờ cái gì?”
“Hả?”
“Nước.”
Mê Truyện Dịch
Lúc , tài xế mới phản ứng kịp, thì là bảo ông lấy nước cho Khương Bảo Lê.
Hả?
Vậy mà nổi giận ?
Tài xế lấy một chai nước khoáng từ cốp xe, Tư Độ nhận lấy, vặn nắp đưa đến mặt Khương Bảo Lê.
Cơ thể mảnh khảnh của cô co giật, cô hít sâu từng , mất một lúc lâu mới bình .
Cô nhận lấy chai nước, ngửa đầu uống ừng ực.
“Cảm ơn, hai cứ để xuống đây là…”
Chưa dứt câu, Tư Độ túm cổ áo cô kéo trở xe.