Chỉ cần cô lỡ lời một câu, thể khiến cổ phiếu của tập đoàn liên quan biến động.
Hơn nữa, những chuyện kinh hoàng trải qua đêm nay, Khương Bảo Lê e rằng cũng cần một thời gian để phục hồi tâm lý. Có nơi để cô “cách biệt với thế giới” là điều nhất lúc .
Chân cô vẫn còn mềm, khi xuống xe còn cẩn thận loạng choạng một chút.
Tư Độ phản ứng nhanh, đưa tay nắm chặt cánh tay cô, đỡ cô vững.
Khương Bảo Lê kinh ngạc .
Anh nhanh chóng rút tay về: “Nhìn đường .”
“Chân mềm.”
Vừa xong, cô lập tức nhớ tới lúc nãy bế cô khỏi Zenith Club mặt bao …
Vòng tay của ác ma cũng là nơi băng giá.
Ngược , khá ấm áp.
Cô liếc Tư Độ.
Ánh mắt hai chạm , Tư Độ lập tức hiểu cô đang nghĩ gì, sắc mặt bỗng trở nên mất tự nhiên.
“Cô thể dùng chân để , cũng thể bò đất. Không thì để Trân Châu kéo cô một đoạn cũng .”
Nói xong, huýt sáo một tiếng.
Chú ch.ó chăn cừu Đức Trân Châu nhảy nhót chạy đón, vui vẻ vô cùng.
“Không cần phiền Trân Châu .” Khương Bảo Lê vội vã xua tay: “ , tự .”
Nói xong, cô cố chống chân, khập khiễng theo Tư Độ nhà.
Cô thầm nghĩ, lúc nãy trong Zenith Club, khi nào ma nhập …
…
Quản gia tinh ý, sắp xếp cho Khương Bảo Lê ở phòng tầng ba.
Căn phòng bố cục, nội thất, và trang giống hệt phòng của Tư Độ. Quan trọng hơn, nó chỉ cách phòng ngủ của Tư Độ đúng… một bước chân.
Sở dĩ sắp xếp như là vì lúc tài xế phát rồ trong nhóm nhỏ [Đội đặc nhiệm Sơn Nguyệt Lư]:
Tài xế lão Hoàng: Nếu bọn họ là thật thì chính là giả!!!
Tài xế lão Hoàng: Trời ơi má ơi, ngọt c.h.ế.t !!!
Tài xế lão Hoàng: Lúc nãy trong xe, chậc chậc chậc, tâm hồn nhuốm sắc vàng…
Đại tổng quản nội vụ: Nói kỹ vụ trong xe .
Cao thủ bảo vệ cây cỏ Sơn Nguyệt Lư: Nói rõ +1.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-102.html.]
Mê Truyện Dịch
…
Khương Bảo Lê cau mày Tư Độ đeo khẩu trang và găng tay trắng, bên hộp t.h.u.ố.c lục lọi lâu.
Tóm , ý định rời khỏi phòng cô.
Chiếc sơ mi ôm lấy tấm lưng thẳng tắp của , đường nét cơ thể rõ ràng mạnh mẽ. Tay áo xắn lên một nửa, cánh tay thon dài, hai tay mang găng tay y tế màu trắng.
Khương Bảo Lê thấy đang cầm bông gòn và lọ t.h.u.ố.c bàn, căng thẳng hỏi:
“Anh định gì ?”
“Cởi đồ .” Tư Độ biểu cảm, sống mũi cao đội lên chiếc khẩu trang.
“Cởi đồ gì?” Khương Bảo Lê ôm lấy chính .
Cô vẫn đang mặc chiếc áo vest mà Tư Độ khoác lên cô: “Anh bác sĩ.”
“ còn chuyên nghiệp hơn bác sĩ.” Tư Độ kiên nhẫn trả lời: “Thuốc cũng hơn, đảm bảo cô để vết sẹo nào cả.”
Khương Bảo Lê nhận loại t.h.u.ố.c đó chính là gel phục hồi từ sứa bất tử, thứ mà Thẩm Dục Lâu cực kỳ thèm khát.
Cô từng dùng qua, vết thương sâu má để dấu vết, hồi phục nhanh đến kinh ngạc.
Có thể thấy loại t.h.u.ố.c tầm thường.
“ cởi.” Khương Bảo Lê cố chấp : “Anh… tìm bác sĩ nữ đến .”
“Nửa đêm , tìm bác sĩ nữ cho cô?”
Tính nhẫn nại của Tư Độ kéo dài quá ba giây, lập tức lộ bản chất, ném luôn hộp thuốc: “Không cần thì thôi.”
“Này! Anh gọi một hầu nữ ?” Khương Bảo Lê vẫn bôi thuốc.
Cô quý trọng cơ thể , để một vết sẹo nào cả.
“Nhà hầu nữ.”
“...”
Thấy cô gái nhỏ cau mày do dự, Tư Độ bèn : “Trong mắt bác sĩ, bệnh nhân giới tính.”
“ bác sĩ, trong mắt là .”
Khương Bảo Lê bướng bỉnh, Thẩm Dục Lâu nuông chiều mà thành, nhưng cô lúc nào cũng thể hiện điều đó.
Giờ phút , mặt Tư Độ, cô tự động nổi nóng:
“ khám bệnh, lúc đăng ký đều chỉ chọn bác sĩ nữ.”
Tư Độ cảm thấy lẽ cả đời , tính nhẫn nại của đều tiêu hao hết vì cô. Anh lột phăng quần áo cô như xác c.h.ế.t bôi t.h.u.ố.c xong thẳng là quá khách khí. Anh lười nhiều lời vô nghĩa với cô.