Lúc đó, đang gì?
Thẩm Dục Lâu cảm giác tim một bàn tay vô hình siết chặt.
Anh cửa sổ kính sát đất của toà công ty, ánh đèn rực rỡ của những toà cao ốc bên ngoài, cảm giác tội dâng trào, như thủy triều nhấn chìm , đến mức nghẹt thở.
Lúc đó… đang hẹn hò với Kiều Mục Ân.
"Anh vẫn ở công ty." Thẩm Dục Lâu hít sâu một , : "Có cuộc họp dự án, lúc em gọi… lỡ mất."
Đó là lời dối đầu tiên dành cho cô.
Anh dám sự thật.
Không thể .
Vì từ đến nay từng dối cô, nên Khương Bảo Lê nghi ngờ, tin là thật: "Giá mà máy sớm hơn thì quá."
Cô vẫn đang mơ tưởng rằng sẽ đến cứu cô như khi…
trong lòng , cuối cùng sự nghiệp vẫn là quan trọng nhất.
Cô … hiến tế .
"Em cúp máy đây, tạm biệt."
Nói xong, đợi Thẩm Dục Lâu trả lời, Khương Bảo Lê dập máy, ném điện thoại sang một bên, chui chăn.
Gác những muộn phiền, cô ngủ một mạch đến sáng.
Thẩm Dục Lâu thì ngủ . Anh trằn trọc suốt đêm, trong lòng luôn cảm thấy… bức bối.
Rõ ràng kế hoạch sắp thành công .
Cô chiếm một vị trí trong lòng Tư Độ, khiến từ bỏ cuộc hôn nhân chính trị cũng thể.
Một cố chấp, ngang tàng như , liệu thực sự quan tâm đến tương lai của Tư Thị?
Chỉ e là .
Tư Độ sẽ vì tập đoàn mà hy sinh ý chí cá nhân.
Khương Bảo Lê sẽ trở thành con d.a.o mê hoặc đ.â.m tim , khiến vì cô mà phát điên, vì cô mà bất cứ điều gì…
Thế nhưng, dường như Thẩm Dục Lâu cũng vui như tưởng tượng.
Ghen tuông như một con rắn độc, quấn chặt lấy tim , gặm nhấm từng chút một.
…
Sáng sớm hôm , Tư Độ bước xuống tầng, ngửi thấy một mùi bữa sáng khác thường.
Trước đây, chỉ ăn bữa sáng kiểu Tây đơn giản, tiện lợi, dầu mỡ.
hôm nay, cả căn phòng ngập trong một mùi... chua chua, khó diễn tả thành lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-106.html.]
Tư Độ nhíu mày, khẽ gọi: “Triệu Húc!”
Quản gia Triệu lập tức chạy từ nhà bếp: “Cậu chủ, dậy .”
Mê Truyện Dịch
“Mùi gì ?”
“À, cái …”
Lời còn dứt, Khương Bảo Lê ló đầu từ cửa bếp.
Cô gái nhỏ mặc chiếc áo ở nhà giống hệt kiểu của , thắt tạp dề hoa nhỏ, khuôn mặt rạng rỡ nụ :
“Tư Độ, đang nấu bữa sáng cho , sắp xong !”
Tư Độ nghi ngờ gì việc Khương Bảo Lê đang định đầu độc .
Cái mùi , thực sự chịu nổi.
Quản gia lập tức đổ , thì thầm: “ cố can ngăn cô Khương , nhưng cô nhất quyết nấu cho , cản .”
Trong lúc chuyện, Khương Bảo Lê bê một tô bún nóng hổi , đặt lên bàn ăn chính, tay chống lên lưng ghế:
“Để cảm ơn cứu tối qua, dậy thật sớm, mất công lắm mới nấu một tô đặc biệt cho ăn.”
Tư Độ tô bún đầy dầu mỡ, mùi vị nồng nặc: “Đây là đống phân?”
“Là bún ốc! Anh ? Ngon cực luôn! Món thích nhất đấy.”
“…”
Quản gia một bên, hồi hộp yên.
Anh nhắc nhắc , chủ sẽ ăn ! Không đời nào ăn!
Chỉ cần ngửi đậu phụ thối thôi thấy buồn nôn , nuốt nổi món bún ốc !
“Triệu Húc, bật máy lọc khí lên.”
“Bật bật !” Quản gia vội : “Cả hút khí, quạt thông gió đều bật hết ! mùi bún ốc nặng quá, lẽ kịp tản ngay.”
Tư Độ cạn lời.
Khương Bảo Lê vẫn đầy mong đợi: “Anh ăn thử , ngửi thì hôi chứ ăn là thơm lắm đó. Thật mà, gạt .”
“Đống , cho ch.ó ăn .” Tư Độ lạnh lùng : “Nếu cô còn dám phá nhà nữa, sẽ mời cô cùng chuồng ch.ó với Trân Châu.”
“…”
Quản gia lặng lẽ mang tô bún ốc .
Thật Khương Bảo Lê buồn, còn phần hụt hẫng.
Thẩm Dục Lâu còn bảo cô sắp thành công , thành công cái rắm!
Với kiểu khí chất “vua độc ” , đời – , kiếp cũng đừng mong cô gái nào trụ nổi bên 24 giờ!