“Không ăn thì thôi! Coi như công cốc! nấu nữa!”
Cô bước lên tầng.
Cũng khá là nóng tính đấy.
Quản gia cho chuẩn bữa sáng kiểu Tây cho Tư Độ, nhưng c.ắ.n một miếng sandwich đặt xuống:
“Khó ăn.”
“À, cái … là vị chủ ăn mà.”
“Nhạt như nước ốc.”
Tư Độ đẩy khay thức ăn . Một lát , hỏi: “Cái đống cô nấu…”
“Vẫn còn!” Quản gia Triệu nhanh chóng bê tô bún ốc còn nóng , đặt mặt : “Nếu chủ ăn thứ gì mùi vị một chút thì món bún ốc ngon lắm đó. từng ăn .”
Tư Độ cẩn thận cầm đũa lên, gắp một sợi bún, do dự lâu cuối cùng cũng quyết tâm nếm thử.
Bún nấu mềm, cảm giác khi ăn thật sự tệ.
Nước dùng vị chua chua, cay, đúng là khiến ăn ngon miệng hơn nhiều so với bữa sáng kiểu Tây mà ăn.
Thấy gương mặt đầy mong đợi của quản gia Triệu, Tư Độ tỏ vẻ ghét bỏ đ.á.n.h giá: “Khó ăn.”
“Phải , cô Giang đây là đầu tiên cô bếp, học theo hướng dẫn mạng lâu .”
“Có khác gì mì ăn liền , gì cần học?” Tư Độ buồn nể nang: “Rảnh quá mà…”
Tuy miệng , nhưng Tư Độ ăn sạch sành sanh tô bún ốc đó.
Sau khi đến công ty, quản gia thu dọn bát đũa, còn mò mò phần nước dùng trong tô.
Miệng thì khó ăn, nhưng lãng phí chút nào !
Trang viên nhà Tư Độ thật thú vị.
Vì nó rộng, nên vô nơi thể khám phá.
Phòng bơi nước ấm, phòng chơi game điện tử, phòng gym…
Phía trang viên là một ngọn núi, thuộc khu vực tư nhân của .
Cây cối xanh tươi, rậm rạp um tùm.
Quản gia Triệu Húc rằng, hầu và ngoài đều phép lên tầng ba.
phòng của Khương Bảo Lê ở tầng ba, vì thế với cô, trang viên chẳng còn khu vực cấm nào cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-107.html.]
Để chắc ăn, cô còn cẩn thận hỏi quản gia xem phòng nào , phòng nào .
Quản gia Triệu đáp: “Cô thể tự do bộ trang viên.”
Vui sướng hết .
Tư Độ bận rộn đến tận nửa đêm mới về, còn Khương Bảo Lê thì thể chơi cả ngày trong biệt thự của mà chẳng cần ngưng .
Cô hề cảm thấy ngại ngùng, dù gì thì cũng “cưỡng ép” giữ cô ở đây để chờ chuyện lắng xuống.
Sáng hôm , trời mưa nhẹ.
Trong khí tràn ngập mùi ẩm ướt và thối mục của đất rừng.
Khương Bảo Lê đến vườn hoa hồng, hoa hồng Bulgaria nở rộ chỉ một đêm.
Hương thơm nồng nàn, rực rỡ và nồng nhiệt.
Chỉ cần thôi cũng đủ khiến thấy vui vẻ.
Cô bước vườn hồng, thấy một cô gái trẻ ăn mặc như hầu đang hái vài bông hoa, buộc thành bó và cho giỏ.
Thấy Khương Bảo Lê, cô gái căng thẳng, vội vàng gọi: “Chào bà chủ.”
Cách xưng hô khiến Khương Bảo Lê ngượng chín mặt.
Cô gái chớp mắt, cũng vẻ hoang mang.
“Tư Độ bảo cô… gọi là bà chủ ?”
“Cô bà chủ ạ?”
“Dĩ nhiên là !” Khương Bảo Lê lập tức cảnh giác, thậm chí còn nghi ngờ hợp lý rằng cô gái là phóng viên hoặc paparazzi cải trang lẻn để chụp trộm: “Cô việc ở đây thật đấy?”
“Hôm qua mới nhận việc thôi ạ.” Cô gái vội giải thích: “Họ biệt thự Sơn Nguyệt Lư đang thiếu gấp giúp việc nữ, nên … tạm thời điều sang đây.”
Khương Bảo Lê chợt nhớ , đêm đó Tư Độ từng biệt thự giúp việc nữ.
Vậy nên cô gái mới điều đến tạm thời ?
Không lẽ… là thuê đến để chăm sóc ?
Từ xa, quản gia Triệu Húc thấy Khương Bảo Lê đang chuyện với giúp việc thì vội vàng bước nhanh tới, giải thích:
“Thật ngại quá cô Khương. Cô qua đợt đào tạo nhập chức ba tháng mà là điều đến khẩn cấp. Thông thường, giúp việc ở biệt thự Sơn Nguyệt Lư trong lúc việc thì phép xuất hiện mặt chủ nhân khách.”
Nói xong, quát giúp việc: “Còn mau xuống !”
Mê Truyện Dịch
Cô gái gật đầu liên tục, xách giỏ hoa biệt thự từ lối dành cho nhân viên.