Vốn là khá thận trọng, nhưng chỉ cần dính đến âm nhạc, Khương Bảo Lê dễ dàng dopamine chi phối, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn cả fan thần tượng chân chính.
Cả buổi chiều, cô miệt mài chuẩn những câu hỏi trao đổi với D, về “Vengeance”, về “Rose”, và cả những điều cô về con thật sự của , cuộc sống đang sống là như thế nào.
Cô hâm mộ từ lâu , việc thể gặp ngoài đời thật, quả thực là chuyện mơ cũng dám nghĩ đến.
9 giờ tối, Khương Bảo Lê trang điểm cẩn thận, mặc chiếc váy dài tay màu trắng mà cô ưng ý nhất, khoác thêm chiếc áo măng-tô màu lá úa khô. Mang sắc thu , cô bước Zenith Club.
Đây là một quán bar sôi động, tấp nập, nam nữ sàn nhảy giữa đại sảnh đang lắc lư theo nhịp nhạc.
Tiếng bass nặng cùng âm thanh kim loại và tiếng trống dồn dập khiến màng nhĩ cô đau nhức.
Cô thấy gì đó .
D đến những chỗ như thế ?
Điều giống với hình tượng thần tượng lạnh lùng và sống nội tâm mà cô luôn tưởng tượng.
Cô luôn nghĩ rằng là kiểu phần cô độc, thích giao tiếp, nhưng sở hữu một thế giới nội tâm sâu sắc và một khí chất mạnh mẽ.
rốt cuộc thì… cô cũng D là như thế nào.
Chỉ gặp mặt mới .
Khương Bảo Lê lên thang máy, đến phòng 6 tầng ba của quán bar như hẹn.
Mê Truyện Dịch
Khoảnh khắc cô mở cửa bước , một cảm giác bất an dâng trào.
Không Kiều Mộc Ân trong phòng.
Quanh chiếc bàn hình chữ nhật là năm sáu đàn ông trung niên, khói t.h.u.ố.c mù mịt, mùi nồng nặc khó chịu.
Suy nghĩ đầu tiên vụt qua đầu cô: Không, ở đây D. Những … .
Cô ngẩng đầu, liếc thấy biển 6 cửa phòng, lập tức cảnh giác, vội vàng rút lui:
“Xin , nhầm phòng .”
Nói xong câu đó, cô đầu bỏ chạy. Thang máy tới, cô lập tức chạy thẳng về phía cầu thang bộ.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân rượt đuổi, vài đàn ông hét lớn:
“Bắt lấy nó! Đừng để nó chạy!”
Khương Bảo Lê rút điện thoại, theo phản xạ bấm nút gọi khẩn cấp 0.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-93.html.]
Cô cài sẵn 0 là của Thẩm Dục Lâu.
Ngay khi nhấn gọi, vài đàn ông cao to đuổi kịp, túm lấy cánh tay và vai cô, lôi ngược về phía phòng 6.
Dù cô vùng vẫy thế nào thì cũng thể thoát khỏi sức lực của những gã đàn ông to khỏe.
Cô la hét cầu cứu cũng vô ích. Lúc , tầng ba của Zenith Club chẳng khác gì một cái bẫy sắp đặt kỹ lưỡng, tất cả các phòng đều đóng kín, chẳng thấy bóng dáng một nhân viên nào.
Điện thoại hất văng khỏi tay cô.
Cô trơ mắt màn hình sáng lên, cái tên “Thẩm Dục Lâu” nhấp nháy ngừng…
“Anh ơi… xin …”
“Nghe máy mà!”
Khương Bảo Lê tuyệt vọng chiếc điện thoại ngày càng xa khỏi tầm tay .
Cô lôi phòng bao.
Điện thoại vẫn… ai máy.
……
Tại nhà hàng Tây Verona, Kiều Mộc Ân bước một cách tao nhã.
Cô mặc chiếc áo sơ mi ren, n.g.ự.c thắt một nơ bướm màu tím phấn, bên là chiếc váy dài màu tím nhạt. Mái tóc búi cao đỉnh đầu, vài lọn tóc lòa xòa bên tai.
Thẩm Dục Lâu lịch thiệp kéo ghế cho cô , búng tay hiệu cho phục vụ đến nhận order.
Kiều Mộc Ân mỉm : “Để đàn chờ lâu .”
“Anh cũng mới tới thôi.”
“Lần để em mời nhé.” Kiều Mộc Ân dùng máy tính bảng chọn món: “Cảm ơn giúp em xin hội trường biểu diễn.”
Khóe môi Thẩm Dục Lâu khẽ nhếch một nụ nhạt: “Anh nhận lời cảm ơn của em , nhưng ăn cơm mà để con gái trả tiền thì phong cách của .”
“Vậy thì thôi .” Kiều Mộc Ân cũng khách sáo.
Dạo gần đây, cô và Thẩm Dục Lâu ít cơ hội tiếp xúc, từ công việc hội sinh viên đến những tình cờ gặp giờ học.
Nghe mấy cô bạn kể, họ còn thấy Thẩm Dục Lâu ngoài phòng nhạc cô chơi violin nữa cơ.
Kiều Mộc Ân lặng lẽ quan sát đàn ông mặt.