So với Tư Độ, đường nét sắc sảo, cũng chẳng quá lạnh lùng, nhưng mang nét tuấn tú thanh nhã riêng.
Mê Truyện Dịch
Khí chất phần lạnh nhạt, nhưng đôi mắt nâu sẫm vô cùng cuốn hút.
Tư Độ lúc nào cũng lạnh lùng với cô . Rõ ràng kiểu xa cách, nhưng khiến cảm giác cao với tới.
Còn Thẩm Dục Lâu thì khác, tuy ít chuyện với con gái, nhưng dịu dàng với riêng Kiều Mộc Ân…
Bạn cô sớm nghi ngờ rằng Thẩm Dục Lâu tình ý với cô .
Kiều Mộc Ân bảo họ đừng bừa, truyền ngoài .
trong lòng cô chút vui thầm.
Thẩm Dục Lâu cũng xem là nam thần đỉnh cấp trong trường, tuy gia thế bằng nhà họ Tư, nhưng với Kiều Mộc Ân thì gia thế chẳng là gì cả, chỉ cần đó yêu chiều cô như công chúa là đủ.
Không , nghĩ nhiều , khi chẳng ý gì .
Kiều Mộc Ân tò mò hỏi Thẩm Dục Lâu:
“Dạo thấy với Khương Bảo Lê chung nữa, đây bám dữ lắm ?”
Thẩm Dục Lâu đang cầm d.a.o nĩa bạc thì khựng một chút, đó ung dung cắt một miếng thịt bò Wagyu:
“Anh luôn xem cô như em gái. Có lẽ cô thích ai khác , dạo gần đây cũng ít về nhà.”
Anh tách bạch rõ ràng mối quan hệ với Khương Bảo Lê, nhưng lòng Kiều Mộc Ân khẽ giật thót một cái.
Có vẻ như những gì Thư Hân Đồng … là vô căn cứ.
Thẩm Dục Lâu sang cô , trò chuyện như bạn :
“Còn em thì ? Quan hệ với Tư Độ tiến triển gì ?”
Kiều Mộc Ân cau mày, đặt d.a.o nĩa xuống bàn, bĩu môi:
“Bố em cứ bắt em tiếp cận , nhưng chẳng dễ gần gì, cũng chẳng thích chuyện.”
“Trước đây em thích ?”
“Hồi đó em hiểu rõ , chỉ thấy trai. Sau cái bữa tiệc sinh nhật đó, em thấy dịu dàng chút nào.”
Không dịu dàng?
Không, trong từ điển của Tư Độ vốn dĩ hai chữ “dịu dàng”.
Ánh mắt xinh của Thẩm Dục Lâu thẳng cô , giọng trầm hơn một chút:
“Sao , em thích con trai dịu dàng ?”
“Ừ. Dịu dàng, chính trực, và cho em cảm giác yêu thương.” Kiều Mộc Ân xong, bèn cảm thấy ánh mắt của Thẩm Dục Lâu như ấm lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-94.html.]
“Em đúng, cảm xúc quan trọng. Nếu bạn gái, chắc chắn sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay.”
Không khí bỗng chốc trở nên phần mập mờ.
Kiều Mộc Ân bất giác dám đối diện ánh mắt .
Hai má cũng bắt đầu nóng dần lên.
Thẩm Dục Lâu liếc màn hình điện thoại đang rung, phát hiện năm phút một cuộc gọi nhỡ, từ “bé Lê”.
Anh bật chế độ im lặng nên thấy.
Đã lâu cô chủ động gọi điện cho .
“Xin , ngoài gọi một cuộc điện thoại.” Thẩm Dục Lâu với cô xong thì vội vàng rời bàn, sải bước ngoài gọi cho Khương Bảo Lê.
Tút tút… tút tút tút…
Không ai bắt máy.
Thẩm Dục Lâu nhíu mày.
Dù thì dạo gần đây gọi cho cô cũng gặp tình trạng cô máy.
Cô còn giống như , gọi bắt máy, nhắn trả lời ngay.
Anh đầu , qua cửa sổ sát đất thấy Kiều Mộc Ân đang lén lấy hộp phấn dặm lớp trang điểm.
Tối nay, quan hệ giữa hai tiến triển tệ, Thẩm Dục Lâu dễ dàng bỏ lỡ cơ hội .
Anh nhà hàng, xuống, Kiều Mộc Ân hỏi:
“Ai tìm ?”
“Chuyện công việc.”
“Anh cần xử lý ?”
“Không .” Thẩm Dục Lâu dùng khăn ăn lau tay: “Dù chuyện lớn đến cũng quan trọng bằng bữa ăn tối nay.”
Kiều Mộc Ân cố gắng kiềm chế khóe môi, giả vờ bình tĩnh cúi đầu cắt thịt bò ăn.
Lúc điện thoại cô reo, thấy Thư Hân Đồng gọi đến, cô vội :
“Tiền bối, em cũng ngoài điện thoại một chút nhé.”
“Anh mà em ?”
“Không , bạn gọi, chắc chuyện nhỏ thôi.” Kiều Mộc Ân nũng nịu một cái.