“Đi .” Thẩm Dục Lâu dịu dàng cô .
Kiều Mộc Ân khá xa, đến khu vườn mới bắt máy, vội vã hỏi:
“Tình hình thế nào ?”
Bên cửa sổ sát đất của quán cà phê, Thư Hân Đồng chiếc ghế sofa lông mềm mại, gọi một ly cappuccino, mỉm :
“Zenith Club là nhà tớ mở, Mộc Ân, cứ yên tâm, sẽ ai phát hiện .”
Mê Truyện Dịch
“Nói cho cùng, con nhỏ đó là em gái Thẩm Dục Lâu, tớ đắc tội với , đừng bắt nạt quá đáng đó!”
“Tớ chỉ nhờ họ dẫn mấy đến gặp mặt nó thôi mà.”
“Có đáng tin ? Rốt cuộc các định gì?”
“Đảm bảo đáng tin, đừng lo, dù cũng đến mức mất mạng, chỉ là cho nó nếm mùi chút thôi. Khương Bảo Lê khiến tớ đưa đồn cảnh sát, còn bố mắng một trận trò, thù tớ nhất định trả! Thôi, cứ yên tâm hẹn hò , chuyện cứ để tớ lo. Bye bye, chúc hẹn hò vui vẻ nha!”
Thư Hân Đồng gọi cho Kiều Mộc Ân xong thì gọi thêm một cuộc cho họ:
“Bắt ? Đừng để nó chạy thoát.”
“Xử lý thế nào còn hỏi em ?”
Đuôi mắt Thư Hân Đồng khẽ giật, cô nghiến răng : “Làm nhục nó!”
Còn trong góc phòng phía Thư Hân Đồng, hàng trúc xanh mướt, một nữ sinh mỹ thuật ăn mặc giản dị đang vẽ chân dung màu nước cho một quý bà.
Trần Giai đang cầm bút vẽ, tay run run…
Cô nhận giọng của Thư Hân Đồng.
Tuy bên gì, nhưng những gì Thư Hân Đồng tiết lộ đủ để cô suy đoán sơ lược bộ sự việc.
Cô xin quý bà đối diện, hôm nay việc gấp, thể thành bức tranh, xin hẹn hôm khác.
Quý bà khá dễ tính, đồng ý sắp xếp thời gian.
Rời khỏi đó, Trần Giai vội vã rút điện thoại gọi cho Khương Bảo Lê.
Làm ơn máy !
Cầu xin đừng là chuyện như cô đang nghĩ... đừng mà…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-95.html.]
Tiếc là, cô gọi liên tục hơn chục cuộc, điện thoại chỉ tiếng tút tút máy bận...
Trái tim của Trần Gia như rơi xuống đáy vực. Khi cô bước khỏi quán cà phê, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, chân tay bủn rủn. Cô ngẩng đầu bầu trời đen kịt, mây mù che khuất ánh trăng.
Khương Bảo Lê vì cô mà đắc tội với Thư Hân Đồng.
Trần Gia bắt nạt suốt một thời gian dài, ai giúp cô , ai cứu cô . Chỉ Khương Bảo Lê với cô rằng:
“Đây là thế giới của loài vật, chỉ khi áo giáp sắc bén, mới dám bắt nạt !”
Sau đó, vì bảo vệ cô , Khương Bảo Lê từng đ.á.n.h với Thư Hân Đồng và Trương Nghi Thư, suýt nữa tổn hại đến mối quan hệ hợp tác kinh doanh của vài nhà.
Vừa thấy Thư Hân Đồng nhắc đến Zenith Club, Trần Gia lập tức vẫy một chiếc taxi bên đường, đến đó cứu .
Lên xe , tài xế hỏi , Trần Gia lưỡng lự.
Có nên ?
Đi liệu đ.â.m đầu chỗ c.h.ế.t ?
Một cô tay tấc sắt, cứu Khương Bảo Lê?
, gọi cảnh sát!
Không, ! Thư Hân Đồng và Trương Nghi Thư đều là thế lực, chuyện bắt nạt ở trường còn chẳng ai xử lý, liệu cảnh sát thể cứu ?
Trần Gia bắt nạt quá lâu, còn tin cảnh sát nữa.
Bất chợt, cô nhớ đến việc gần đây Khương Bảo Lê từng nhiều đến tòa nhà Sinh học tìm Tư Độ…
Dù ngoài miệng cô , nhưng lúc , Trần Gia còn đường nào khác để .
Cô cũng Thẩm Dục Lâu đang ở , lúc ngoài Tư Độ , e là chẳng ai cứu Khương Bảo Lê!
Cô lập tức với tài xế:
“Đến học viên Hưu Đốn! Bác tài ơi, ơn nhanh giúp cháu, chuyện gấp lắm!”
Mười phút , taxi dừng tòa nhà Sinh học của Học viện Hưu Đốn. Trần Gia lao khỏi xe, lảo đảo chạy, lao thẳng lên phòng thí nghiệm tầng ba.
Qua tấm kính lớn, cô thấy Tư Độ đang thí nghiệm. Bóng lưng cao ráo, dáng mảnh khảnh mà cứng cáp.
Cô đập mạnh cửa kính, vẫy tay, gọi tên , gây sự chú ý. Tư Độ vẫn chăm chú điều chỉnh dung dịch, hề ngẩng đầu.