“Này!” Một đàn bước khỏi phòng thí nghiệm: “Cô gì đấy? Trời đất, thành thế ?”
“… tìm đàn Tư Độ!”
“Nhiều cô gái tìm Tư Độ lắm.” Đàn : “Lúc đang thí nghiệm, sẽ gặp ai hết . Cô đừng loạn ở đây nữa, về .”
Nói định , Trần Gia lập tức nhào tới, túm lấy áo blouse trắng của .
“Này! Cái cô ! Buông tay buông tay! Kéo kéo cái gì đấy!”
“Làm ơn giúp nhắn một câu.” Chân Trần Gia mềm nhũn, quỵ xuống chân : “Giúp cầu xin , bạn nhất của gặp chuyện , bắt . Anh hãy giúp cầu xin , cứu mạng…”
“Sao cô tìm Tư Độ? Bạn cô gặp chuyện thì…”
“Bạn tên là Khương Bảo Lê, đàn Tư Độ cũng cô . Dù từng xích mích, nhưng nếu đàn Tư Độ chịu tay cứu , …”
Trong lúc bối rối, Trần Gia hứa hẹn gì, đành :
“Nếu đàn Tư Độ chịu cứu , … c.h.ế.t sẽ hiến tặng bộ nội tạng cho !”
Đàn xong lo buồn , cô gái mặt như mưa, rõ ràng là đang gấp thật.
“Được , sẽ giúp. Nhìn dáng vẻ của đàn Tư Độ… chắc là cũng khá để tâm đến cô đấy.”
Nói xong, phòng thí nghiệm.
Qua tấm kính lớn, Trần Gia thấy ghé tai Tư Độ vài câu.
Tư Độ lập tức khựng , hề do dự tháo găng tay trắng, bước khỏi phòng.
“Cô ở ?” Anh hỏi.
“ … hình như là ở Zenith Club.”
Tư Độ hỏi thêm, sải bước đến thang máy, rút điện thoại gọi một cuộc.
Chưa đầy hai phút , một chiếc Maybach màu đen lao khuôn viên trường với tốc độ 120km/h, tiếng bánh trượt và tiếng thắng gấp rít lên chói tai. Chiếc xe dừng ngay toà nhà thí nghiệm.
Tư Độ cởi áo blouse trắng, nhanh chóng lên xe.
Khương Bảo Lê đám đàn ông túm tóc, lôi phòng bao 6.
Mười phút tiếp theo với cô mà , chẳng khác gì địa ngục.
Má như lửa thiêu đốt, đau rát đến cay xè.
Mấy gã đàn ông vây quanh cô hô hố thô tục. Trong thở của cô là mùi mồ hôi đàn ông, mùi rượu và khói t.h.u.ố.c trộn lẫn, khiến cô buồn nôn từng cơn.
Cô siết chặt nắm đấm, móng tay cắm lòng bàn tay, nhưng còn cảm giác gì nữa, chẳng cảm thấy đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-96.html.]
“Mày cứng đầu đấy.” Một tên tóc xanh xăm trổ bước tới, túm tóc cô, bắt cô ngẩng đầu lên: “Có quy tắc trong giới là gì ?”
Khương Bảo Lê c.ắ.n răng, ánh mắt bướng bỉnh, giọng khàn khàn nén xuống:
“Quy… quy tắc gì…”
“Cô Thư là ai, còn mày là cái thá gì, dám bắt nạt cô thì chờ c.h.ế.t !”
Thì là cô …
“Anh là Thẩm…” Chưa dứt lời, đầu gối gã đàn ông thúc mạnh bụng cô, cô đau đến mức co quắp .
Vị tanh mặn trào lên từ cổ họng, một ngụm m.á.u phun .
Bọn chúng tay thật tàn nhẫn.
Trong cơn mơ hồ, cô như cơn ác mộng ở làng chài nhỏ năm nào.
Không khí nơi đó ẩm mốc quanh năm, nồng nặc mùi cá tanh.
Những kẻ ép cô xuống bùn lầy hôi hám, đ.ấ.m đá như mưa.
Mê Truyện Dịch
Dù ở , cô cũng là con mồi xâu xé.
Thành phố cảng, làng chài, chẳng gì khác biệt.
Đây là thế giới của kẻ mạnh nuốt kẻ yếu.
Khương Bảo Lê yếu đuối mặc cho xâu xé.
Tay cô mò, chạm chai rượu bàn, định phản kháng.
nắm chai, cổ tay một gã vặn chặt.
Cô sáu gã đàn ông to khỏe khống chế, cả tay lẫn chân.
Cô cảm thấy quần áo … xé toạc.
lúc , một tiếng “Rầm!” vang lên.
Cửa phòng ai đó đạp mạnh từ bên ngoài.
Một đàn ông xông một .
Áo sơ mi trắng ôm sát vóc dáng cao thẳng, ánh mắt lạnh như băng, quai hàm siết chặt, tỏa khí thế lạnh lẽo c.h.ế.t chóc.
“Đệch mợ! Mày là ai?” Tên tóc xanh xăm trổ tưởng nhầm phòng, gầm lên dọa nạt: “Cút ngoài cho bố mày! Không thấy bọn tao đang bận ?!”
“Ngại quá, xin tí lửa.” Tư Độ nhếch khóe môi, nhạt một cách đáng sợ.