Hai gã đàn ông khác mỗi một bên giữ chặt cánh tay cô , ép cô quỳ xuống mặt Khương Bảo Lê.
Ánh mắt Khương Bảo Lê lạnh như băng, cô vung tay lên, tát “Bốp bốp bốp” liên tục hơn chục cái mặt cô .
Hai má Thư Hân Đồng sưng đỏ, nước mắt lưng tròng, khí thế hống hách khi nãy tan biến .
“Những cái tát lúc nãy là dành cho những cô gái từng bắt nạt suốt bao năm qua.”
Nói xong, Khương Bảo Lê giáng thêm mấy cái tát mạnh nữa: “Còn những cái tát , là vì những gì với .”
Thư Hân Đồng ngã lăn đất, run rẩy, m.á.u mũi chảy , cả khuôn mặt bê bết máu…
Hội trưởng hội thương mại Đường Tự thấy cô gái hại xem như cũng hả giận, nhưng cơn giận của Tư Độ, e rằng dễ nguôi như .
Tính khí của vị , cả giới kinh doanh thành phố cảng đều rõ như lòng bàn tay.
Ông thử dò hỏi: “Tiểu tổng giám đốc Tư, xin hỏi mấy … nên xử lý thế nào?”
Thư Hằng Xương vội vàng cầu xin: “Tiểu tổng giám đốc Tư, ngài xem, đ.á.n.h cũng đ.á.n.h , xin ngài bớt giận…”
Tư Độ mấy gã đàn ông đang sõng soài đất, lạnh lùng :
“Có thể cho các một cơ hội, khu mỏ bên bang Đàn đang thiếu nhân công.”
“ sẽ lập tức sắp xếp ngay. Còn nhà họ Thư…”
“Cùng đưa luôn.”
Nghe đến đó, Trần Hiên lập tức quỳ bò tới, dập đầu cầu xin tha mạng.
Anh đến cái nơi gọi là bang Đàn chút nào. Một khi tới đó, đời coi như chấm hết.
Thư Hân Đồng cũng vội bò đến níu áo bố: “Bố, là ? Đi cơ? Con còn học mà! Còn việc học vẽ của con thì ?”
Mê Truyện Dịch
Thư Hằng Xương đẩy mạnh con gái . Ông rõ tính cách quyết đoán, khoan nhượng của Tư Độ.
Ông chạm điểm cấm kỵ của . Chuyện … e là thể cứu vãn nữa.
Đường Tự Thư Hằng Xương. Người cũng coi là thương nhân lão làng trong giới, họ quen mấy chục năm.
Giờ tuổi cao mà đày sang vùng Tam Giác Vàng, còn đắc tội với Tư Độ…
E là sống lâu nổi.
“Tiểu tổng giám đốc Tư…” Ông dè dặt khuyên: “Làm nên chừa một đường lui, để còn thể gặp mặt …”
Ánh mắt Tư Độ sắc lạnh như lưỡi dao, liếc Đường Tự một cái, chỉ lạnh nhạt hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bay-tinh-doc-chiem/chuong-99.html.]
“Hội trưởng Đường cũng cùng?”
Đường Tự lập tức im bặt, dám thêm nửa lời cầu xin nào nữa.
Khương Bảo Lê rõ những gì Đường Tự .
Chuyện đêm nay ầm ĩ đến mức , chỉ e sáng mai báo chí thành phố cảng sẽ đưa tin rầm rộ…
Cô ngẩng lên liếc Tư Độ một cái.
Người đàn ông đường nét sắc lạnh, ánh mắt như băng đá.
Anh màng đến danh tiếng, nhưng Khương Bảo Lê thì mắc nợ một ân tình lớn như thế.
Dù , cô cũng chỉ là một quân cờ Thẩm Dục Lâu cài bên cạnh .
Mắc nợ quá nhiều, thì trả thế nào.
“Tư Độ, báo cảnh sát…” Khương Bảo Lê đột nhiên lên tiếng: “Để cảnh sát xử lý chuyện .”
Cô dứt lời, Đường Tự lập tức thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt trông chờ về phía Tư Độ.
Tư Độ nghiêng đầu liếc Khương Bảo Lê.
Khương Bảo Lê cúi đầu xuống, chỉ một câu: “ xử lý quá tuyệt tình, ít nhiều cũng chừa chút đường sống.”
Dù cô thật giả, Tư Độ vẫn chấp nhận hết. Anh sang với Đường Tự:
“Gọi cảnh sát đến.”
Đường Tự thở phào một , ngạc nhiên Khương Bảo Lê.
Ông và Thư Hằng Xương cầu xin suốt từ nãy đến giờ, mà bằng một câu nhẹ nhàng của cô gái nhỏ , khiến Tư Độ đổi quyết định.
Ông lập tức gọi điện báo cảnh sát.
Thư Hằng Xương đang quỳ rạp đất cũng thở phào, Thư Hân Đồng thì như rút cạn sức lực, đổ gục xuống đất, nức nở nghẹn ngào.
Không lâu , thanh tra cảnh sát đến, hỏi rõ tình hình quanh câu lạc bộ đập phá tan hoang:
“Xảy chuyện gì ?”
Chưa kịp để Tư Độ lên tiếng, Thư Hằng Xương vội vàng đáp:
“Là… là do chúng tự , định tiếp tục kinh doanh nữa nên đập phá dọn dẹp thôi. Mấy đất … cũng là do tự ẩu đả.”