Một ngày nọ, đúng lúc  đang trực, sấm chớp giật ầm ầm,  thấy tiếng ngọc khí vỡ tan trong điện.
Ta vội vàng chạy , chỉ thấy Sở Chi Chu đang cuộn  trong chăn, ánh mắt âm u, xen lẫn một tia sợ hãi.
Ta  các ma ma ở Cảnh Ninh Cung kể , mẫu phi của Sở Chi Chu  qua đời  một đêm mưa bão.
Ta tiến đến an ủi : "Điện hạ đừng sợ, nô tỳ ở đây."
Hắn  , ánh mắt tan vỡ nhưng cũng  một chút hy vọng mong manh.
Ta cẩn thận vỗ nhẹ  lưng , giọng  dịu dàng: "Tay áo màu nâng chén ngọc nồng. Năm xưa say đỏ cả dung nhan. Múa  bóng liễu, trăng lầu hạ. Hát đến cạn , quạt hoa đào. Từ khi biệt, nhớ tương phùng. Mấy  hồn mộng cùng  một. Đêm nay vẫn cầm đèn bạc soi. Vẫn sợ gặp  là trong mộng”.
"Sau  khi Điện hạ sợ hãi, cứ  bài thơ  thì sẽ  còn sợ nữa..."
Bỗng một ngày, tam hoàng tử đến thăm.
Lớn chuyện ,   là Sở Chi Chu lấy trộm ngọc bội của , đặc biệt đến để đòi .
Cái cớ vụng về ,  sáng suốt đều  là tam hoàng tử cố tình gây chuyện.  trong cung, bất kể thật giả, quyền lực càng lớn, lời ngươi  càng đúng.
Sở Chi Chu  đánh ba mươi gậy,  còn  quỳ suốt một đêm  trời mưa.
Đến giờ Mão,   qua điện của ,  thấy tiếng  yếu ớt.
Ta vẫn bước ,   thấy , sắc mặt tái nhợt, tức giận bảo  cút .
Ta   lời , chỉ một mực  về phía . Mỗi bước , tim   đau một phần.
"Điện hạ, thật  ngài  cần  mạnh mẽ đến thế..."
"Nô tỳ cứ thế  ở bên cạnh Điện hạ..."
Ta  nhớ    trong điện bao lâu, đợi đến khi  tỉnh dậy  là buổi chiều tà.
Sở Chi Chu  , vẻ mặt  còn lạnh nhạt như .
"Ngươi tên là gì?"
Như ma xui quỷ khiến,  : "A Vân."
"Nô tỳ  một cái tên gọi ở nhà, là A Vân. Sau  Điện hạ cứ gọi nô tỳ là A Vân là ."
Hắn nhàn nhạt gật đầu, gọi một tiếng: "A Vân..."
Những ngày  đó,  và Sở Chi Chu sớm tối bên . Cũng chính vì , các hoàng tử khác mới chú ý đến sự tồn tại của .
Ngày hôm đó,  đưa khế ước bán  cho ,    rời khỏi kinh đô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/be-ha-thich-eo-thon/chuong-6.html.]
Ta  thể , cũng   .
Cuối cùng  đành bất lực, chỉ  thể  với : "A Vân,    ,   ngươi    cũng   nữa."
Ta  : "Nô tỳ  , nô tỳ sẽ mãi mãi ở bên cạnh Điện hạ."
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
  ngờ biến cố  đến nhanh như .
Ngày hôm đó, trong cung  chuyện vui, Lương phi sinh hạ một  con trai. Sở Chi Chu với tư cách là hoàng tử, cũng  mời tham gia yến tiệc.
Ta vốn định  cùng , nhưng     nên lộ diện  mặt các hoàng tử, càng   để phụ vương   thấy.
Ta  bên cửa sổ, chuẩn  món quà sinh nhật cho Sở Chi Chu  ngày mười hai tháng mười hai âm lịch.
Không hiểu , càng ở đây lâu, những ký ức   của  càng mờ nhạt, ngay cả lý do vì  đến thế giới  cũng  quên.
Ta dần dần  hòa nhập  thế giới  .
Món quà sinh nhật   nghĩ  lâu, định sẽ khắc cho  một khóa trường mệnh, hy vọng những năm tháng   của  sẽ luôn bình an.
Bỗng nhiên, bên ngoài cửa sổ  tiếng ồn ào, là tam hoàng tử đến.
Ta  bóng dáng xiêu vẹo của , chẳng lẽ là say rượu ở yến tiệc?
Một ý nghĩ  lành chợt xuất hiện,  vội vàng đẩy cửa , nhưng  cứng đờ .
Hắn từ  cao  xuống : "Muốn  ?"
Ta hành lễ: "Ngũ hoàng tử điện hạ sai nô tỳ đến Vạn Triều Điện."
"Tên tiện chủng đó? Ha ha ha,  ngươi   lời tên tiện chủng đó thế?"
Trong lòng  tức giận  thôi: "Xin tam hoàng tử điện hạ giữ tôn trọng, ngũ hoàng tử điện hạ   là tiện chủng!"
Hắn túm lấy , ghé  tai : "Tiện chủng thì mãi là tiện chủng thôi,  còn  bay lên cành cây  phượng hoàng ?"
"Tối nay ngoan ngoãn hầu hạ bổn hoàng tử, bổn hoàng tử sẽ    là tiện chủng nữa."
Ta đẩy  , quỳ xuống đất: "Nô tỳ hèn mọn, sợ  bẩn mắt tam hoàng tử điện hạ."
"Không , bổn hoàng tử tấm lòng rộng rãi,  chê."
Hắn cúi  định hôn ,  cắn chặt  tai . Hắn tát  một cái, chửi rủa: "Tiện tỳ!"
"Mau móc mắt nó  cho bổn hoàng tử, để nó cả đời   thấy tên tiện chủng đó nữa!"
Ta  thái giám giữ chặt  cột, từng xô nước ớt dội thẳng  mắt. Ta giãy giụa kịch liệt, tam hoàng tử càng phấn khích hơn, bên tai  chỉ còn  tiếng  điên cuồng của , vang vọng mãi  dứt...