Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 172:chương 172
Cập nhật lúc: 2025-10-05 13:24:03
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôn Phương Nương ngây , để mặc Úc Ly kéo khỏi sân chính nhà họ Úc. Sức của đối phương quá mạnh, nàng chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, tự chủ mà bước theo.
Nàng chằm chằm Úc Ly, dường như quên cả phản ứng.
Vừa đến cổng, nàng thấy Úc Ngân từ cửa nhà bên cạnh bước , thấy các nàng thì thở phào nhẹ nhõm.
“Đại tỷ, chị đến !” Nàng vui vẻ chào Úc Ly, với Tôn Phương Nương: “Biểu tỷ Phương Nương, chị qua bên đó? Em bảo chị chờ Đại tỷ và Nhị tỷ về nhà mà. Tiểu , em cũng gọi Nhị tỷ về .”
Hiện tại đang là mùa thu hoạch, Úc Kim lúc vẫn còn việc ngoài đồng.
Lúc , khi thấy động tĩnh bên sân chính, Úc Ngân cứ ngỡ chuyện gì xảy . Vừa xem thì thấy Bà nội Úc đuổi Tôn Phương Nương .
Nhìn thấy dáng vẻ của Tôn Phương Nương, nàng hoảng sợ, bèn đưa chị về nhà , bảo nghỉ một lát.
Nào ngờ Tôn Phương Nương lén qua sân chính khi nàng chẻ củi.
Nàng Biểu tỷ Phương Nương gấp gáp, nhưng gấp đến mấy thì Bà nội cũng tuyệt đối mượn tiền cho chị .
Úc Châu lời, : “Em tìm Đại tỷ , giờ em sẽ tìm Nhị tỷ.”
Tam tỷ (Úc Ngân) bảo nàng tìm Đại tỷ và Nhị tỷ về, thì nàng tìm Đại tỷ . Chỉ cần Đại tỷ ở đây, các nàng cần lo lắng gì nữa.
Úc Ly kéo Tôn Phương Nương nhị phòng nhà họ Úc.
Úc Ngân rót nước cho các nàng, với Tôn Phương Nương đang ngơ ngác hiên: “Biểu tỷ Phương Nương, chị đừng vội, sẽ cách thôi.”
Tôn Phương Nương hồn, cuối cùng cũng dời ánh mắt khỏi Úc Ly.
Nàng lắc đầu, giọng đau khổ: “Không cách . Cha nợ cờ b.ạ.c quá nhiều, tổng cộng năm mươi lạng...”
Đó là năm mươi lạng bạc! Nhà nào mà nhiều tiền đến thế? Chẳng trách Bà nội chịu mượn. Ngay cả nàng đến tiền đó, tim cũng run lên.
Thư Sách
Úc Ngân thôi, thực sự gì.
Nàng sang Úc Ly đang uống nước bên cạnh: “Đại tỷ, Đại dượng thiếu nợ sòng bạc huyện thành, tổng cộng năm mươi lạng. Người của sòng bạc nếu trả tiền, sẽ c.h.ặ.t t.a.y Đại dượng.”
Úc Ly , bình thản : “Vậy chặt .”
Nếu thiếu tiền của , chặt tay, đó là chuyện quá bình thường mà. Hắn dám đ.á.n.h bạc, thì chuẩn tâm lý. Thua tiền, còn mắc nợ sòng bạc, sòng bạc đòi nợ và chặt tay, chẳng đáng đời ? Ai gieo nhân nào, đó gặt quả nấy.
Úc Ngân khựng , dường như hiểu điều Nhị tỷ thường : Đại tỷ tính tình thẳng thắn và đơn thuần, xưa nay chỉ theo lý theo tình . Đừng dùng những chuyện lòng vòng mà phiền nàng, cũng đừng lấy chuyện tình nghĩa phiền nàng.
Cũng như chuyện . Dù thì đó cũng là dượng các nàng. Dù là một tên cực kỳ khốn nạn, thì cũng là trưởng bối. Đương nhiên thể những lời như , ngoài sẽ chỉ trích là đại nghịch bất đạo.
Theo suy nghĩ của đời, tin sòng bạc c.h.ặ.t t.a.y dượng, vãn bối ít nhất cũng cuống quýt chứ?
Dù đối phương là như thế nào, chỉ cần là trưởng bối, thì tôn kính, thể lầm của trưởng bối.
chị nàng hề vội vàng, còn thấy sòng bạc c.h.ặ.t t.a.y là bình thường.
Nghe , Tôn Phương Nương khổ, nụ đó kéo căng vết thương mặt, khiến nàng đau điếng.
Mặt nàng nhiều vết thương, khóe mắt và khóe miệng đều tổn thương. Khuôn mặt xinh đ.á.n.h đến bầm tím, trông thật đáng thương. Điều khiến kinh hãi hơn cả là vết bóp tím bầm cổ, là nàng trải qua chuyện gì.
Úc Ngân nhỏ: “Đại tỷ, đó là Đại dượng…”
Dù là mặt ngoài, Đại tỷ cũng thể như .
“Nợ tiền thì trả, thiên kinh địa nghĩa!” Lý lẽ của Úc Ly rõ ràng: “Hắn thiếu còn là nợ cờ bạc, c.h.ặ.t t.a.y chẳng là do tự chuốc lấy ?”
Úc Ngân khựng , cuối cùng quyết định lời Đại tỷ: “Chị đúng, thật em cũng nghĩ như ...”
Nói , nàng cẩn thận liếc Tôn Phương Nương bên cạnh, vẻ lo lắng chị cảm thấy họ quá lạnh lùng .
Dù thế nào nữa, đó cũng là cha ruột của nàng .
Tôn Phương Nương cúi đầu, lời nào.
Nàng lặng lẽ đó, yên tĩnh lạ thường. Chỉ bóng lưng cong xuống như chịu nổi sức nặng mới cho thấy nàng tuyệt vọng đến mức nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-172chuong-172.html.]
Úc Ngân tiếp: “Sòng bạc bên đó còn lời, nếu trả tiền, họ chỉ c.h.ặ.t t.a.y Đại dượng, mà còn bắt Biểu tỷ Phương Nương , coi như trừ nợ cờ bạc...”
“Bắt ?” Úc Ly khó hiểu: “Họ bắt Phương Nương gì?”
Cơ thể Tôn Phương Nương run lên một cách hầu như thể nhận thấy.
Úc Ngân im lặng một lát, : “Chắc là bán ...”
Úc Ly nhíu mày, thần sắc lạnh lẽo, khiến khác dám lên tiếng.
Thấy sắc mặt nàng, Úc Ngân ý ngậm miệng.
May mắn lúc , Úc Kim và Úc Châu trở về.
Úc Kim mặc quần áo cũ kỹ tiện cho việc. Quần áo ướt đẫm mồ hôi, ống quần dính đầy bùn, đó còn ít cỏ. Chân nàng giẫm đôi giày rơm dính bùn. Khuôn mặt cũng đen sạm vì nắng, giống hệt những cô gái thôn quê khác.
Nhìn thấy Úc Ly, nàng hết gọi một tiếng Đại tỷ, đó lạnh mặt với Tôn Phương Nương đang cúi đầu đó: “Biểu tỷ Phương Nương, chị mượn tiền . Bà nội sẽ mượn tiền cho chị, và cũng ai mượn tiền lớn như cho gia đình chị!”
Cơ thể gầy yếu của Tôn Phương Nương run lên, nàng ngẩng mặt lên.
Khi rõ mặt nàng, đồng tử Úc Kim khẽ run, nàng lạnh lùng : “Cha chị đ.á.n.h ?”
Tôn Phương Nương , nàng cố nén nước mắt, : “Cha , ông chỉ thiếu nợ cờ bạc, mà còn tình ở huyện thành mang thai. Cô sẽ sinh cho ông một bé trai khỏe mạnh... Ông bán cho sòng bạc, và còn bắt Mẹ đưa tiền để nuôi con của tình...”
“Ta khinh!” Úc Kim giận điên : “Đứa bé còn thành hình, ai là trai gái? Lại còn Đại cô đưa tiền để nuôi ? Mơ tưởng hão huyền!”
Nàng từng thấy một nào thối nát như , thật sự nổ tung vì giận.
Mặc kệ tình đó sinh con trai gái, đều liên quan đến Đại cô. Lý do gì mà giúp nuôi?
Úc Kim giận đến cực điểm, một tay kéo Tôn Phương Nương dậy, lạnh lùng : “Vậy nên, chị về đây vay tiền, là để trả nợ cờ b.ạ.c cho ông , là để nuôi con của tình ông ?”
Tôn Phương Nương giống như một con búp bê vải rách rưới, phản ứng, để mặc nàng kéo.
“Kim Nương, cũng còn cách nào. Ông đòi tiền, đ.á.n.h Mẹ , đ.á.n.h Chính ca nhi...” Nàng nén giọng , vẻ mặt bất lực: “Mẹ đ.á.n.h đến xuống giường . Chính ca nhi cũng ông đ.á.n.h đến thổ huyết...”
Úc Ngân và Úc Châu ngờ chuyện nghiêm trọng đến , hai chị em sợ đến tái mặt.
Tuy Bà nội thường dùng roi mây đ.á.n.h , nhưng cũng ngày nào cũng đánh. Chỉ cần cảnh giác một chút, mắc là . nhà họ Tôn, đó thật sự là đ.á.n.h đến gần chết. Cổ Phương Nương biểu tỷ còn vết bóp.
Úc Kim cũng dọa sợ, nhưng phẫn nộ nhiều hơn.
Đại cô nhà họ Úc gả cho nhà họ Tôn ở thôn Thanh Nha bên cạnh.
Năm đó, ông Tôn là một bán rong khắp nơi, những năm tích cóp chút của cải, sống khá sung túc. Đáng tiếc ông và vợ chỉ sinh một con trai, chính là Tôn Đại Điền bây giờ. Vì chỉ một mụn, vợ chồng ông khỏi cưng chiều, nên Tôn Đại Điền trở nên hư hỏng.
Chưa đến tuổi trưởng thành, Tôn Đại Điền ngày ngày lêu lổng cùng đám nhàn hán trong thôn.
Chuyện đó thì thôi, còn mê đ.á.n.h bạc.
Ông Tôn là tỉnh táo, cờ b.ạ.c hại . Nếu con trai dính đ.á.n.h bạc, dù gia sản nhiều đến mấy cũng sẽ tiêu tán. Ông bèn tính chuyện cưới vợ cho con trai để quản thúc nó.
Theo suy nghĩ của đa lớn tuổi, cưới vợ, sinh con xong, lẽ con trai sẽ suy nghĩ chín chắn hơn.
Đàn ông mà, đợi khi lập gia đình sinh con, gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, tự khắc sẽ sửa đổi.
Ông Tôn quyết định tìm cho con trai một vợ dữ dằn để quản thúc.
Tôn Đại Điền chịu. Hắn cưới một vợ tính tình mềm yếu, quản chuyện . Hắn liền để ý đến con gái lớn nhà họ Úc.
Nhà họ Úc trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, coi trọng con gái. Con gái lớn họ Úc tính tình mềm yếu, Bà nội Úc kiểm soát trong tay. Nói dễ là lời cha , khó là chủ kiến. Trong mắt Tôn Đại Điền, nàng thích hợp.
Đương nhiên, còn một lý do nữa là nhà họ Úc đa ngoại hình ưa . Con gái lớn họ Úc khá xinh .
Ông Tôn còn cách nào, đành cưới con gái lớn nhà họ Úc cho con trai.
Vì năm đó họ Úc đòi sính kim quá nhiều, ông Tôn gần như bỏ hơn nửa gia sản. Trong lòng ông thích cô con dâu lắm, nhưng cưới về , chỉ hy vọng nàng thể khuyên can con trai, nhanh chóng sinh cháu trai, để con trai ông đừng suốt ngày lêu lổng bên ngoài nữa.
Lúc đầu, Tôn Đại Điền quả thật hiếm ở nhà một thời gian, ngoài.
đầy hai năm, đợi khi vợ sinh đứa con gái đầu, chán ngán, bắt đầu về nhà.