Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 174:Chương 174
Cập nhật lúc: 2025-10-05 13:43:58
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ăn cơm chiều xong, họ liền lên đường thẳng đến làng Thanh Nha.
Vợ chồng Úc lão nhị vẫn về. Vào những ngày mùa màng bận rộn như thế , họ thường việc thâu đêm cho đến khi trăng lên. Nếu trăng đủ sáng, họ còn tiếp tục buổi tối, chỉ mong thu hoạch hết hoa màu đồng để sớm yên tâm.
Lẽ Úc Kim cũng đồng cùng cha , để hai em gái ở nhà nấu cơm, ngâm ngũ cốc, đậu đỗ và lo việc đồng áng linh tinh. hiện giờ, nàng việc cấp bách hơn , công việc ngoài đồng đành giao hết cho cha . May mắn năm nay nhà họ cũng kiếm ít tiền, Úc Kim hai em gái quá cực nhọc, nên thuê hai thuê theo ngày để giúp đỡ. Nhờ , công việc thu hoạch đồng áng sẽ sớm tất.
Úc Ngân và Úc Châu tiễn họ cửa. Hai chị em thật sự theo các chị, nhưng tiếc là các chị đồng ý.
“Thôi , hai đứa cứ ở nhà .” Úc Kim với các em, “Lát nữa trời tối hơn, hai đứa đem cơm đồng cho cha . Hôm nay cố thu hoạch xong hoa màu đồng, như ngày mai mới thể phơi nắng nhanh chóng đưa kho lúa.”
Hai em gái dĩ nhiên là đồng ý.
Tôn Phương Nương Úc Kim dặn dò hai em, nghĩ tới điều gì mà lộ vẻ mặt khó chịu.
Úc Kim thấy liền hỏi: “Phương Nương biểu tỷ, hoa màu nhà chị bây giờ thế nào ?”
Nhà họ Tôn vốn cũng vài mẫu đất. Năm xưa, khi Tôn lão gia kiếm tiền, ông nhân cơ hội mua thêm vài mẫu ruộng màu mỡ nữa. Đáng tiếc, đều Tôn Đại Điền đem bán hết, giờ chỉ còn sót mấy mẫu. Đây là đất mà Úc đại cô cố gắng nắm giữ trong tay, kiên quyết cho bán, nếu cả nhà lấy gì mà ăn?
“Mới thu hoạch một mẫu.” Tôn Phương Nương khẽ, “ Nhà chị vốn định tranh thủ hai ngày thu hết hoa màu đồng, nhưng đột nhiên về nhà, đ.á.n.h đến xuống giường nổi, Chính ca nhi hôm nay còn nôn m.á.u nữa…”
Hoa màu đồng đều do ba con cùng chăm sóc. Giờ trong nhà đột nhiên xảy chuyện như , khiến hoa màu vẫn còn yên ngoài đồng, kịp thu hoạch. Nhìn thấy nhà khác đều đang tất bật gặt hái, mà nhà thể thu hoạch, lòng Tôn Phương Nương vô cùng buồn bực. Lương thực quyết định sự sống còn của họ trong nửa năm cuối, lương thực, họ sẽ c.h.ế.t đói.
Úc Kim thầm thở dài, càng cảm thấy nếu Tôn Đại Điền thì mấy. Mấy con đại cô đều là cần cù, Tôn Đại Điền, khi họ còn sống hơn. Tôn Đại Điền đúng là đồ dư thừa, một kẻ tệ hại như , ông trời trừ khử cho ?
Thấy tâm trạng hai đều chút chùng xuống, Úc Ly liền lên tiếng: “Thuyền đến .”
Nàng dẫn hai lên thuyền, với lái đò họ Vương: “Chúng làng Thanh Nha.”
Chú Vương ngờ giờ còn gặp họ. Khi thấy Tôn Phương Nương mặt mũi bầm dập, ông kinh ngạc lắp bắp: “Này... thương nặng đến thế ?” Một cô gái tử tế, tuổi còn trẻ, ai đ.á.n.h cháu nông nỗi ?
Tôn Phương Nương cúi đầu im lặng, tay nắm chặt vạt áo, để khác thấy bộ dạng của . Nếu sợ và em trai đ.á.n.h chết, nàng thật sự mang bộ dạng chạy đến làng Thanh Thạch để vay tiền, dù cuối cùng cũng mượn … Lòng nàng chút m.ô.n.g lung, tại dẫn họ về đây nữa? Cho dù Ly Nương biểu tỷ quả thật chút sức lực, nhưng Tôn Đại Điền là một đàn ông khỏe mạnh, đ.á.n.h vô cùng đáng sợ. Ly Nương và Kim Nương gầy yếu như , chỉ sợ cũng sẽ đ.á.n.h mất thôi? Tôn Phương Nương càng nghĩ càng hối hận, thậm chí nhảy khỏi thuyền.
Úc Kim đương nhiên vẻ sợ hãi mặt nàng, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, “Phương Nương biểu tỷ, đừng sợ, tin tưởng chị em!”
Tôn Phương Nương: “…” Làm thể tin Ly Nương ? Ly Nương trông yếu ớt như …
Úc Ly mất kiên nhẫn, “Thôi, thôi.”
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của nàng, Tôn Phương Nương bỗng dưng dám thêm lời nào, cứ cảm thấy Ly Nương đổi thật nhiều. Nàng để khác thấy bộ dạng , liền dẫn hai rẽ đường nhỏ về nhà.
Nhà họ Tôn là căn nhà ngói gạch xanh hiếm ở nông thôn. Đây là do Tôn lão gia xây khi còn sống. Hai mươi năm trôi qua, căn nhà ngói trông cũ ít, nhưng từ bên ngoài vẫn bề thế, rõ còn tưởng nhà họ Tôn sống sung sướng lắm. Đó là chuyện của mười năm . Giờ trong thôn ai mà chẳng nhà họ Tôn nghèo đến mức chỉ còn cái vỏ rỗng, nhỡ một ngày Tôn Đại Điền túng thiếu, sẽ bán luôn cả căn nhà , đó cũng là một khoản tiền nhỏ.
Tôn Phương Nương đẩy cửa bước . Vừa là một cái sân, đồ đạc trong sân chất đống lộn xộn, vài con gà đang mổ cỏ, thấy cũng chạy. Phía trong là mấy gian phòng ở.
Tôn Phương Nương xem .
Trong phòng im ắng, ánh sáng tối tăm. Úc đại cô giường, gầy gò yếu ớt như bệnh, khuôn mặt đen và gầy còn chút huyết sắc, bao phủ một vẻ xám xịt, thấy tình trạng hề .
Nhìn bộ dạng của Úc đại cô, lòng Úc Kim thắt , cuối cùng cũng hiểu vì Tôn Phương Nương chạy tới nhà họ Úc vay tiền.
Tôn Phương Nương lay lay , đ.á.n.h thức bà. Mãi một lúc lâu, Úc đại cô mới mở mắt , nhưng tinh thần vẫn còn lơ mơ, căn bản nhận ai, chỉ lầm bầm: “Phương Nương… Đi , mang Chính ca nhi …” Nói , bà ngất .
Úc Kim chút sợ hãi, “Đại cô… cô chứ?”
“Ta .” Tôn Phương Nương cũng sợ hãi, trong vô vọng, “Lúc chị , vẫn còn tỉnh táo, bà bảo chị dẫn Chính ca nhi trốn , nhưng…” mà, họ trốn ?
Úc Ly thấy Úc đại cô mặt vàng như nghệ, tình huống thực sự , nàng chạm tay bà, truyền một chút dị năng . Dị năng lnày ít, chắc chắn thể giúp bà khỏe ngay lập tức, nhưng thể bảo vệ mạch tim, tạm thời sẽ khiến bà tắt thở. Quả nhiên, nhanh đó sắc mặt Úc đại cô đỡ hơn một chút, thở cũng trở nên đều đặn hơn.
Tôn Phương Nương còn đang suy tính nên đưa tiệm t.h.u.ố.c , thì Úc Kim hỏi: “Chính ca nhi ?” Nàng còn nhớ Phương Nương , Chính ca nhi đ.á.n.h đến nôn máu, tình hình thế nào.
Nghĩ đến em trai, Tôn Phương Nương vội vàng sang phòng bên cạnh xem xét.
Trên giường phòng bên cạnh là một bé, cũng ốm yếu như Úc đại cô, khuôn mặt gầy đen, đôi môi trắng bệch. bé vẫn còn tỉnh táo. Khi ba bước , liền mở to mắt gọi: “ Đại tỷ …”
“Chính ca nhi, em chứ?” Tôn Phương Nương bước tới, thấy bé đang gắng gượng dậy, liền vội đưa tay đỡ lấy.
Chị em Úc Ly rõ dáng vẻ của . Cậu thực sự gầy, gầy đến mức như một bộ xương, mặt tí thịt nào, những chỗ quần áo che nhiều vết thương. Tuy nhiên, vẻ mặt trầm tĩnh, chững chạc hơn những bé mười mấy tuổi khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-174chuong-174.html.]
Khi Tôn Chính dậy, lẽ chạm đến vết thương ở ngực, khiến kìm ôm ngực, thở dốc.
“Chính ca nhi.” Tôn Phương Nương vô cùng lo lắng. Hôm nay lúc Tôn Đại Điền rời , Chính ca nhi đ.á.n.h ngã xuống đất, còn nôn máu, khiến nàng cứ canh cánh trong lòng, sợ em trai gặp chuyện gì .
Tôn Chính thở dốc một lát, cố nén cơn đau nơi lồng ngực. Nhìn thấy hai chị em Úc Ly, ngẩn . Cậu nhận Úc Kim, nhưng nhận Úc Ly, “Kim Nương biểu tỷ đến chơi ạ, còn vị là…”
“Là Ly Nương biểu tỷ.” Tôn Phương Nương .
Tôn Chính , ngạc nhiên, nhưng cũng để ý nhiều đến vẻ ngoài hiện tại của Úc Ly, mà hỏi ngay: “Chị , chị mượn tiền ?”
Tôn Phương Nương cúi đầu, nhỏ: “Không .”
Thấy , Tôn Chính cũng lấy lạ, thở dài: “Chị, chị đừng nữa, thật sự mượn .” Đây là năm mươi lượng bạc cơ mà, gia đình nhà quê , ai thể một lấy năm mươi lượng bạc chứ? Kể cả thể lấy , họ dựa mà cho mượn? Ai mà chẳng Tôn Đại Điền là tên cờ b.ạ.c nát rượu, mượn tiền là luôn bao giờ trả, chẳng ai ngu ngốc đến mức . Chỉ chị gái là vẫn còn ôm một tia hy vọng mà thôi. Hay đúng hơn, tuyệt vọng, còn cách nào khác, chỉ đành mang theo chút may mắn cuối cùng mà . Kết quả chứng minh, căn bản sẽ ai cho mượn, dù nàng quỳ nát cả gối cũng chẳng mượn .
Nhà ngoại họ vì để lo cho hai biểu ca ăn học, còn thể nhẫn tâm hà khắc với cả trong nhà, huống hồ gì là cháu ngoại như họ. Trong mắt nhà họ Úc, họ đều là ngoài, càng sẽ cho mượn tiền. Tôn Chính hiểu rõ điều , nên trong lòng hề oán hận gì.
Nước mắt Tôn Phương Nương thiếu chút nữa rơi xuống. Tôn Chính thấy , vội đ.á.n.h lạc hướng sự chú ý của chị : “Chị, em đói bụng .”
Thư Sách
Trời quả thực tối. Tôn Phương Nương : “Chị nấu cơm cho hai đây, em cứ yên đấy, đừng tùy tiện xuống giường.” Nàng thật sự lo lắng cho em trai, thấy nôn m.á.u khiến nàng kinh hồn bạt vía.
Tôn Chính đáp lời, nhưng ngay khi Tôn Phương Nương rời , dậy, khó khăn chống xuống giường.
“Em gì đấy?” Úc Kim vui , “Nghe em đ.á.n.h đến nôn máu, khỏe thì nghỉ chứ.”
“Không , c.h.ế.t .” Tôn Chính bình tĩnh , dường như chẳng hề để tâm.
Úc Kim cảm thấy chỉ là đang cứng, cái sắc mặt xem, tệ đến mức nào . Lồng n.g.ự.c Tôn Chính đau nhói, nàng ấn , còn cách nào khác, đành xuống trở .
Cậu hai biểu tỷ trong phòng, lòng chút phức tạp, hỏi: “Các chị đến đây gì?” Sau đó , “Các chị mau , sắp về đấy.” Cậu lo lắng họ cũng sẽ đánh, hai biểu tỷ đều là con gái, đ.á.n.h thắng nổi Tôn Đại Điền.
Úc Kim : “Không , chị ở đây mà.”
Tôn Chính khó hiểu sang Úc Ly, vẻ mặt hoang mang, hiểu vì Kim Nương biểu tỷ . Ly Nương biểu tỷ… đổi thật nhiều, nhưng trông vẫn yếu ớt, hơn nữa nàng đột nhiên trở nên xinh như , chút lo lắng Tôn Đại Điền thấy sẽ nảy sinh ý đồ …
“Thôi nào, em là trẻ con, đừng nghĩ nhiều quá.” Úc Kim , bảo nghỉ cho khỏe.
Tôn Chính khổ, “Kim Nương biểu tỷ, em chỉ kém chị một tuổi thôi…”
Úc Kim chỉ hừ một tiếng, đầu về phía Úc Ly, : “ Chị cả, sắc mặt đại cô và Chính ca nhi lắm, lát nữa chúng đưa họ lên huyện thành tìm đại phu xem .” May mắn lúc họ dặn dò chú Vương, bảo ông hai canh giờ nữa làng Thanh Nha đón họ. Sau khi trời tối, chú Vương thường thuyền, nhưng vì họ trả thêm tiền nên ông đồng ý.
Úc Ly gật đầu, “Được.” Nói , nàng nán lâu, bước khỏi phòng.
Úc Kim ở , quyết định trông chừng Chính ca nhi, kẻo lén lút bậy.
Tôn Chính giường, hoang mang nàng, nữa hỏi: “Kim Nương biểu tỷ, rốt cuộc các chị đến đây gì?” Cậu cứ nghĩ họ chỉ đến thăm tình hình sẽ về ngay. hiện tại thì vẻ .
Úc Kim trả lời, mà vẻ mặt nghiêm nghị hỏi: “Chính ca nhi, em hận ?”
Cả hai họ đều “” là ai.